Cô quay đầu nhìn sang một bên, cô gái trình diễn đang biểu diễn khúc nhạc cực kỳ uyển chuyển lưu loát, tiếng nhạc đàn ra còn vô cùng đau thương u sầu.
Đang yên lành, sao lại đàn một khúc nhạc buồn như vậy.
Giang Ninh Phiến thầm nghĩ, người đi về phía cửa lớn, một bóng người bỗng nhiên chắn ở trước mặt cô.
Là Cô Minh Thành.
Cô Minh Thành khó chịu mà trừng mắt nhìn cô: “Đi theo tôi.”
“Tôi phải đi.”
Giang Ninh Phiến bình tĩnh nói.
“Được, chị đi đi, chị đi ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ nói hết những chuyện xấu xa hai năm trước mà chị đã làm ở ngay chỗ này!” Cô Minh Thành nhắc đến hai năm trước gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta sẽ không bao giờ quên được hình ảnh vì một Giang Ninh Phiến mà cậu Hạng sẵn lòng chịu chết.
Trong căn cứ của tổ chức AN, cậu Hạng bị giày vò đến mức chỉ còn nửa cái mạng, kết quả người phụ nữ này còn chỉ ra cậu Hạng, ép cậu Hạng đến con đường cùng.
Vậy mà bây giờ cô vẫn sống khá tốt nhỉ.
Nghe thấy ba chữ hai năm trước này, lông mi Giang Ninh Phiến mạnh mẽ run lên.
Cô miễn cưỡng mà nở nụ cười: “Muốn đưa tôi đi đâu, đi thôi.”
“Hừ.”
Cô Minh Thành hừ một tiếng, đi thẳng về phía cầu thang.
Giang Ninh Phiến đi lên theo anh ta, dưới lầu ồn ào, trên lầu lại vắng lặng không ít.
Cô Minh Thành đưa cô vào một gian phòng nghỉ, không hề thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559857/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.