“Ninh Phiến à?” Ánh mắt An Vũ Dương lóe lên sự nghi ngờ chờ đợi câu trả lời của cô.
Giang Ninh Phiến giữ chặt lấy quần áo trước ngực, chần chừ mất ba giây mới nở nụ cười đầy cay đắng: “Sao tôi lại có thể mong rằng đó là anh ta được chứ.”
“...”
Vậy sao.
Nhưng mà tối hôm qua rõ ràng là cô đã gọi tên của anh ta mà.
An Vũ Dương thâm sâu nhìn cô, vẻ mặt điềm đạm mang đến cảm giác đầy ẩn ý, mãi một lúc sau, anh ta mới nở nụ cười dịu dàng nói: “Vậy à?”
“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Chỉ là tự dưng nghĩ tới thôi.” Giọng điệu An Vũ Dương trả lời vẫn như mọi khi, đổi đề tài: “Để tôi kêu tài xế đưa cô về đồn cảnh sát.”
“Cám ơn anh.”
Tình trạng của cô lúc này quả thật không thích hợp để lái xe.
“Không cần phải nói hai từ đó với tôi.”
An Vũ Dương nhìn ánh mặt trời đang le lói bên ngoài cửa sổ đáp, giọng nói hơi trầm khàn.
Rốt cuộc thì anh ta vẫn không nói với cô chuyện tối hôm qua Hạng Chí Viễn có trở về đây…
Anh ta…thật lòng muốn trở thành người cứu vớt trong lúc Giang Ninh Phiến tuyệt vọng nhất…
Những tuyến đường chính xung quanh đồn cảnh sát cũng chính là những tuyến đường quan trọng của thành phố S, giờ này đều đã tấp nập xe cộ rồi…
Rất nhiều phương tiện giao thông đều đang chen chúc kín cả con đường, đen kịt ở mỗi trạm đèn giao thông, mặc kệ cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559830/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.