Cô không hối hận, không hề hối hận.
Cầu được ước thấy, không có gì mà phải hối hận.
Giang Ninh Phiến không nhớ mình đã bị đẩy lên trên sân khấu như thế nào, cô không hề làm gì cả, đôi mắt mơ hồ, chỉ nghe thấy từng tiếng hô to bán đấu giá của đám khách nam.
“400 vạn.”
“500 vạn.”
“800 vạn.”
“850 vạn.”
“…”
Có người kêu cô biểu diễn.
Có người kêu cô cởi quần áo.
Cô không nhúc nhích, có người dùng champagne hắt lên trên người cô, Giang Ninh Phiến cảm thấy cả người mình đều lạnh, giống như đang ngâm ở trong nước đá, lạnh lẽo đến nỗi khiến cô phát run, cô muốn sưởi ấm…
Cô không biết mình đã bị giá bao nhiêu.
Cô chỉ biết Hạng Chí Viễn không hề quay lại, chắc là đang chuẩn bị chuyện đi Florencia cùng với Hạ Tiêm Tiêm…
Cô không biết làm sao mà mình lại bị hắt nước đến mức cả người ướt đẫm.
Cô chỉ biết cuối cùng cô bị một gã đàn ông trung niên hói đầu vóc dáng cao gầy nắm chặt tay kéo đi, từ trên tàu bị kéo thẳng tới trên một du thuyền.
Trên du thuyền được xịt nước hoa và rải cánh hoa hồng khắp nơi.
Vào phòng, gã đàn ông lập tức háo sắc mà cởi tây trang vướng bận trên người ra, nhào về phía Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến cầm lấy một chai rượu vang đỏ được bày ở trên đệm giường, đập mạnh lên trên tường để lấy mảnh sắc, rượu vang đỏ như máu tươi ào ạt chảy xuống…
“Thưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559818/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.