Hạng Chí Viễn nhìn cô, vẻ mặt không chút thay đổi uống cạn ly rượu, kéo mạnh một nữ diễn viên điện ảnh bên cạnh ôm vào lòng rồi hôn xuống...
Cảnh tượng này không có gì đáng ngạc nhiên trên du thuyền cả.
Khắp nơi còn có những thứ còn nổi bật và kích thích hơn.
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn hai giây, sắc mặt lạnh lùng quay đầu, tìm kiếm một vị trí yên tĩnh.
Trái tim lạnh lẽo, có chút đau đớn.
Nhưng đau quen rồi thì sẽ tốt thôi.
Cô ngồi trong một góc, có chút chết lặng nhìn những người xung quanh.
Trên sân khấu, mấy người mẫu chân dài mặc váy siêu ngắn múa cột, có khách nam xông lên ném sâm panh lên người họ, các người mẫu cười vui vẻ, suy diễn ra một màn trình diễn ướt đẫm hoang đường.
Đây chính là thế giới mà Hạng Chí Viễn đang ở.
Nhìn những người này, Giang Ninh Phiến thật không biết bản thân để Hạng Chí Viễn ra ngoài là tốt hay không nữa.
Nhưng Hạng Chí Viễn có mong muốn vẫn chưa hoàn thành, cô không nỡ mặc cho anh chết như vậy.
Còn sống nhưng lại là ở trong một hoàn cảnh dơ bẩn như vậy làm kẻ ngang ngược như anh, kế thừa gia nghiệp không gì sánh bằng của nhà họ Hạng, tiếp tục trải qua một cuộc sống ***.
Thật ra cô biết anh không thích, nhưng cô không có cách nào kéo anh ra...
“...”
Giang Ninh Phiến không nói gì, nhưng có một số người đàn ông vẫn tiến lên bắt chuyện nhưng bị cô từ chối, không bắt chuyện thì ném thẳng hoa hồng lên mặt bàn trước mặt cô...
Chỉ chốc lát sau, trên mặt bàn trước mặt cô đã có hơn hai mươi bông hồng.
Màu đỏ như máu.
Cô nhớ rõ, Hạng Chí Viễn thích hoa hồng tím, không phải hoa hồng đỏ.
"Rất thông minh, mượn danh nghĩa của tôi không cho người đàn ông khác tới gần cô, có điều nhiều hoa hồng như vậy, cô trốn không thoát buổi đấu giá tối nay đâu."
Giọng nói gợi cảm nhưng lạnh lùng truyền đến.
Bờ vai của Giang Ninh Phiến bỗng nhiên có thêm một bàn tay thon dài.
Cô vừa quay đầu, nhìn thấy Hạng Chí Viễn đã đi tới, anh vô cùng phóng túc ngồi xuống bên cạnh cô, anh chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng với đầy dấu son môi, mùi nước hoa và mùi rượu gay mũi trên người anh khiến người ta nghẹt thở.
"Có thể trốn được một lúc thì cứ trốn." Giang Ninh Phiến thản nhiên nói, tầm mắt cô dừng ở vạt áo rộng mở của anh, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hạng Chí Viễn mở rộng cổ áo, lộ ra nửa mảng lồng ngực có cơ bắp rõ ràng.
Trên ngực anh có một hình xăm, chỉ xăm một chữ đơn giản...
"Tiêm."
Khi đó, anh cũng muốn cô xăm chữ "Viễn" trong tên anh, cuối cùng anh sợ cô sẽ đau cho nên thôi.
Nhưng anh vẫn xăm lên ngực.
“...”
Hạng Chí Viễn chú ý đến ánh mắt đờ đẫn của cô, anh cúi xuống nhìn thấy hình xăm trên người mình, vẻ mặt thoáng chốc không được tự nhiên. Anh đưa tay kéo cổ áo, lãnh lùng nói: "Chỉ là tôi không có thời gian rảnh để đi xóa hình xăm mà thôi."
Xóa hình xăm?
Giang Ninh Phiến giật mình, lập tức cố tình bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Sao phải đi xóa, cái anh xăm là Tiêm Tiêm chứ đâu phải Giang Ninh Phiến tôi. Đừng nói là lúc anh xăm chữ này thì trong lòng anh nghĩ là tôi sao?"
Vừa hỏi xong.
Giang Ninh Phiến mới nhận ra cô vậy mà rất muốn biết đáp án này.
Anh xăm chữ "Tiêm", nhưng rốt cuộc người mà anh khắc lên ngực là một đoạn ký ức khi còn bé, hay là Giang Ninh Phiến cô đây?
Câu trả lời sẽ không thay đổi được điều gì, nhưng cô muốn biết.
"Cô nằm mơ à, Giang Ninh Phiến, cô bớt không biết xấu hổ giúp tôi đi chứ."
Ánh mắt Hạng Chí Viễn khẽ run, anh giơ tay lên lấy một ly rượu từ trong tay bồi bàn bên cạnh lắc lắc, giọng nói vô cùng khinh thường.
"Vậy anh cũng đừng làm chuyện khiến tôi hiểu lầm." Giang Ninh Phiến bình tĩnh ung dung nhìn anh ngửa đầu uống rượu, sau đó nói: "Ví dụ như anh nát rượu nát thuốc vì tôi, nát đến mức vào bệnh viện cũng không làm gì được, hoàn toàn không thể tự thoát ra được. ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]