Hạng Chí Viễn không nói gì, đặt ly rượu sang một bên trên tủ, xoay người rời đi.
Khoảnh khắc anh quay người lại, vẻ phách lối, liều lĩnh, tà ác trên mặt đều biến thành sự cô đơn, trong đôi mắt sâu hun hút không có lấy một tia sáng, chỉ còn lại sự cô đơn vô tận.
Cô nói nếu anh dám làm vậy thì sẽ hận anh cả đời.
Nếu anh không làm vậy...
Cô sẽ yêu anh cả đời chứ?
Liệu cô có thể không coi anh chỉ là một nhiệm vụ không?
Câu trả lời là không.
Không phải sao?
Màn đêm dần buông xuống.
Giang Ninh Phiến ngồi một mình trên chiếc giường tròn trong phòng, cố gắng hết sức giằng chiếc còng tay ra, dùng còng đập vào tượng thần Cupid, da tay đều trầy xước nhưng chiếc còng tay vẫn không nhúc nhích.
Công ty nào lại làm ra loại vòng tay tình thú có chất lượng tốt như vậy?
Bức tượng thần Cupid quá to nên ngay cả việc kéo nó đi vài bước trong căn phòng này đối với cô cũng rất khó khăn.
Cô không thể ở lại đây.
Cô không thể để cho Hạng Chí Viễn ném cô lên du thuyền, mặc cho người khác dày xéo, bán đấu giá.
Khi Hạng Chí Viễn bước vào, nhìn thấy hai tay Giang Ninh Phiến đầy máu tươi do vật lộn với chiếc còng, dường như không hề biết đau là gì, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt đến mức không còn chút máu.
"..."
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào vết máu trên tay cô, trong ngực đột nhiên dâng lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559797/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.