Cô có thể hiểu được An Vũ Dương đang muốn nhanh chóng biến mình thành một con người bình thường, dung nhập với xã hội.
Nhưng như trẻ con vừa sinh ra vậy, không thể bắt buộc anh ta lập tức trở thành một người mà cái gì cũng biết được. Anh ta cần có thời gian để nhận biết mọi thứ...
"Thế nên bước đầu tiên của tôi là học lái xe." Lái xe là bước đầu tiên để An Vũ Dương thích ứng với thế giới.
Giang Ninh Phiến thay dép lê, khó hiểu nhìn về phía anh ta: "Vì sao? Chẳng phải anh đã có tài xế rồi sao?"
Sao phải vội vàng học lái xe như thế chứ.
"Tôi làm phiền cô rồi hả?"
An Vũ Dương đi theo cô vào nhà, không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Đâu có." Giang Ninh Phiến nói: "Vậy anh ngồi trước đi, tôi đi nấu hai tô mỳ nhé, chúng ta vừa ăn vừa đọc sách."
Dù sao cô cũng khóc cả đêm rồi, nhất thời muốn ngủ cũng không ngủ được.
Có người nói chuyện cùng, không đến mức trong nhà trống trơn im ắng quá.
An Vũ Dương tới thật đúng lúc.
"Tôi làm cho, tôi muốn học." An Vũ Dương nói rồi để cuốn sách lên cái bàn nhỏ bên cạnh. Anh ta tao nhã cuộn tay áo lên rồi quen thuộc đi vào phòng bếp nhà cô.
Ngày ấy, khi vừa khôi phục lại thị giác, ngay cả đi đường An Vũ Dương cũng không dám.
Giang Ninh Phiến cởi áo khoác ngoài ra để sang một bên rồi đi vào phòng bếp.
Chỉ thấy An Vũ Dương nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559776/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.