Bây giờ anh đang làm cái gì cô đều không thèm để ý.
Cho dù anh có dùng dao vẽ vài nhát trên người cô, cô cũng không thèm tránh ra. Cô vẫn rất lạnh lùng...
Bởi vì đối với cô mà nói thì dao của Hạng Chí Viễn chẳng đau chút nào.
Chỉ có khi để ý đến người kia thì lưỡi dao của người đó mới có thể đâm đau được.
Hạng Chí Viên đứng lên khỏi sô pha, nâng đôi chân dài lên đá văng cái bàn và ghế dựa bên cạnh.
Sự nóng nảy trong người không có chỗ để phát tiết.
Nhìn phòng khiêu vũ rộng lớn, Hạng Chí Viễn lùi về phía sau từng bước, nhìn thấy bàn ghế thì giơ chân đạp đổ, mạnh mẽ trút bỏ sự ngột ngạt trong lồng ngực.
"Giang Ninh Phiến, em chờ đó cho tôi. Tôi đau khổ, em cũng đừng mong được sống thoải mái."
Hạng Chí Viễn hung hăng giẫm lên cái bàn.
Cô dựa vào đâu...
Cô có tư cách gì mà không nhìn anh.
Cô có tư cách gì mà cười nhạo anh.
Cô có tư cách gì... mà không cần anh.
Giang Ninh Phiến biết mình hoàn toàn không thể nào ở lại cục cảnh sát được nữa.
Cả cục cảnh sát từ trên xuống dưới nhanh chóng truyền bá vụ việc xảy ra trong quán bar thành mấy chục phiên bản, tư tưởng thống nhất đều là cô có mấy chân với Hạng Chí Viễn, người đứng đầu Địa Ngục Thiên.
Giang Ninh Phiến nghĩ thầm rằng mình đã gửi đơn xin nghỉ rồi, cũng sẽ không chờ duyệt nữa mà nhanh chóng thu dọn đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559771/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.