Hạ Tiêm Tiêm có một gương mặt rất trong sáng, nói gì cũng sạch sẽ, êm tai như tiếng chuông.
Đây là dáng vẻ mông lung trong tưởng tượng của anh.
Nhưng anh cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng...
Anh đã bị lừa hai lần rồi.
Bị lừa nhiều lần, lòng cũng không chịu nổi có thêm giày vò nữa.
“...”
Hạng Chí Viễn không để ý tới cô ấy, anh châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, phun ra một làn khói.
"Khụ, khụ." Hạ Tiêm Tiêm bị sặc, cô ấy vội vàng lấy tay che mũi, nhíu mày chịu đựng.
“...”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn khẽ động.
Khi có cấp dưới hút thuốc, Giang Ninh Phiến cũng dùng ngón tay đặt dưới mũi như vậy, nhíu mày chịu đựng mùi thuốc lá...
Sau đó, anh không bao giờ đụng tới thuốc nữa.
Nghĩ đến Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn phát hiện trái tim mình lại có chút đau đớn.
Hạng Chí Viễn đưa tay gạt điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh.
Hạ Tiêm Tiêm thấy vậy thì nở nụ cười trong sáng, tâm lý nói: "Em không sao, anh cứ hút đi."
"Cô biết Giang Ninh Phiến không?"
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô ấy, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
"Biết chứ, trước khi em rời đi thì Ninh Phiến là bạn tốt của em." Giọng nói Hạ Tiêm Tiêm nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời trong suốt: "Em còn nhớ rõ khi đó, vốn dĩ em định dẫn cô ấy đi gặp anh mà không ngờ đột nhiên không thấy anh đâu."
Ánh mắt Hạng Chí Viễn sâu thẳm, nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559730/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.