“Người ta đã đứng ra làm chứng chống lại con, muốn ép con vào đường chết rồi, con còn trông chờ gì nữa?” Hạng Văn Thanh bước vào, lạnh lùng nhìn về phía anh: “Con cho rằng cô ấy sẽ gặp con nữa sao?”
Đồng tử của Hạng Chí Viễn co rút lại.
Sẽ không gặp anh nữa sao?
Cô ấy đừng hòng!
“Ba nuôi, cứu con ra ngoài.” Hạng Chí Viễn siết chặt hai tay: “Ba muốn con làm gì cũng được.”
“Sau khi ra ngoài, con phải chính thức trở thành người thừa kế của ba, trở thành cậu chủ của nhà họ Hạng.”
Hạng Văn Thanh đưa ra điều kiện.
“...”
Nghe ông ta nói câu này, trên khuôn mặt điển trai của Hạng Chí Viễn có chút không tình nguyện.
“Con vẫn kháng cự việc ngồi vào vị trí của ba.” Hạng Văn Thanh thất vọng thở dài.
“...”
Hạng Chí Viễn im lặng.
Trong phòng nghỉ vô cùng yên lặng, một lúc sau, Hạng Văn Thanh bước tới vỗ vai anh, nói với vẻ thỏa hiệp: “Được rồi, con là con trai của ba, ba không cứu con thì cứu ai.”
Dù Hạng Chí Viễn thật sự không chịu thừa kế thì ông ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.
“Ba nuôi, là con bất hiếu.”
Hạng Chí Viễn cúi đầu, giọng nói nặng nề.
Anh giống như một đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện, khiến sự việc trở nên rối loạn, cuối cùng còn phải dựa vào Hạng Văn Thanh ra mặt giải quyết thay anh...
Hạng Văn Thanh cười cười, nặng nề vỗ vai anh, giọng nói mạnh mẽ: “Chí Viễn, con phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559682/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.