“Anh có biết rằng anh ấy luôn miệng gọi Tiêm Tiêm, gọi đến mức làm tôi buồn nôn. Tôi lại chẳng phải là Tiêm Tiêm, mấy lần anh ta gọi như thế suýt chút nữa tôi không kịp phản ứng lại.”
“...”
Hạng Chí Viễn trợn tròn mắt, anh nhìn chằm chằm vào bên trong.
“Nhưng anh ta vẫn tin tưởng cô mà, không phải sao?” An Vũ Dương xoa bóp vai giúp cô rồi cảm thán.
“Đó là do anh ta ngu ngốc thôi, chẳng qua là lúc nhỏ tôi nghe Tiêm Tiêm nhắc đến chuyện bọn họ gặp nhau nên nói bừa một chút, anh ta đã tin điều đó.”
Dường như Giang Ninh Phiến cảm thấy rất buồn cười nên đã cười thành tiếng, cô quay người lại ngước mắt nhìn An Vũ Dương, ngón tay thanh mảnh chỉ vào đầu mình: “Anh nói xem có phải IQ của anh ta rất thấp không? Như vậy mà cũng tin được. Xin đấy, chỉ cần là bạn của Tiêm Tiêm thì đều biết rằng cô ấy đã từng gặp một người anh trai câm điếc…thật ngu xuẩn mà.”
Cô cười một cách vô cùng vui vẻ, giống như đó là một chuyện vô cùng buồn cười.
“...”
Hạng Chí Viễn đứng ở ngoài cửa, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.
Đây là lần mà anh thấy cô cười thoải mái nhất, cười đẹp đến nỗi chói mắt.
Anh nghĩ.
Cả đời này của anh có lẽ cũng không bao giờ quên được nụ cười này của cô, nụ cười mang theo sự châm biếm, giễu cợt và cả khinh bỉ.
Nghe thấy tiếng cười của cô, vẻ mặt của An Vũ Dương cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559660/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.