Giọng nói của Hạng Chí Viễn khàn khàn.
Hai đầu lông mày nhuốm một vệt tầm thường vốn không nên thuộc về anh.
"Không đi được anh không khó chịu ư?"
Giang Ninh Phiến chợt phát hiện, mình làm người phụ nữ bên gối Hạng Chí Viễn gần một năm lại không hiểu nhiều bằng khoảng thời gian bị giam giữ này...
Lần đầu tiên cô biết ước mơ của anh, lần đầu tiên biết người đàn ông này cũng sẽ tầm thường như vậy.
Tầm thường đến nỗi ngay cả ước mơ cũng không được có nhiều thêm.
"Em đi thay tôi cũng giống nhau mà." Hạng Chí Viễn ôm chặt cô.
Dù sao so ra thì anh càng luyến tiếc cô hơn.
"Tôi không thay thế được con mắt của anh."
"Em chính là tất cả của tôi, không cần thay thế."
Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú, ánh mắt dừng ở đôi môi mềm mại, dáng hình môi xinh đẹp phác họa màu sắc mà anh thích nhất, anh yên lặng nhìn, ngực tuôn ra một dòng khô nóng.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Giang Ninh Phiến phối hợp ngửa mặt lên, đặt tranh trong tay xuống, khoác lên cổ anh, chủ động hé môi ra cho anh, chào đón sự triền miên của anh.
Hôn đến mức khó mà tách rời.
Quần áo của cô bị anh lột ra dễ như trở bàn tay, ngay lúc không hiểu gì, cô đã nằm lên trên người anh.
Hạng Chí Viễn để lại một dấu hôn ở trên người cô, giơ tay cởi cúc áo sơ mi, màu sắc của hình xăm trên lồng ngực trần trụi cường tráng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559656/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.