Cãi nhau? Vì chuyện tàn sát cả dòng họ của anh ấy ư?
“Khi còn là một thiếu niên tôi đã tình cờ nghe được bọn họ thảo luận về chuyện này.” An Vũ Dương mở tay ra để gió cuốn bay những cánh hoa. Giọng nói lạnh nhạt của anh cất lên: “Chị gái và anh rể cô kiên quyết phản đối sự tàn bạo của ba tôi trong việc sát hại dòng họ của anh ta để duy trì thứ gọi là công lý.”
“...”
“Hồi đó chị gái và anh rể cô vẫn còn rất trẻ nhưng họ đã dám nói với ba tôi như vậy. Họ là những người ngay thẳng và lương thiện nhất mà tôi từng biết.” An Vũ Dương nói tiếp: “Sau này họ còn báo cho nhà họ Bùi chuyện này.”
Bùi là họ gốc của Hạng Chí Viễn.
“...”
Giang Ninh Phiến mở to mắt một cách ngạc nhiên.
Năm đó chị và anh rể đã báo chuyện này cho nhà họ Bùi sao?
“Nhưng nhà họ Bùi vẫn không chạy thoát. Bọn họ không thoát khỏi lòng bàn tay của AN nên hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.” An Vũ Dương nói.
Hơn bảy mươi người đã bị giết hại trong một đêm.
“...”
Giang Ninh Phiến che miệng, cảnh tượng đẫm máu trong bức ảnh hiện ra trước mắt.
Nghĩ đến dáng vẻ của Hạng Chí Viễn khi nói về việc dòng họ bị hủy diệt, trái tim cô lại thắt lại.
Như thể biết cô đang nghĩ gì, An Vũ Dương nói một cách chậm rãi: “Quả thực những người vô tội đã mất mạng trong cuộc tàn sát này rất đáng thương nhưng rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Hạng Chí Viễn nương nhờ vào Hạng Văn Thanh để quay về báo thù. Anh ta đã giết tất cả thành viên của AN hồi đó mà không phân biệt đúng sai. Vậy thì những người này không vô tội sao?”
“...”
Giang Ninh Phiến im lặng.
Đây là sự trả thù của cậu thiếu niên đó.
Sao có thể đánh giá đúng sai?
“Ba tôi bỏ mạng dưới tay anh ta thì cũng chẳng hết tội.” An Vũ Dương đứng dậy khỏi chiếc ghế. Anh ta nhìn về phía Giang Ninh Phiến một cách vô định: “Nhưng còn chị gái và anh rể của cô thì sao? Thậm chí bọn họ còn đối xử tốt với nhà họ Bùi. Là do Hạng Chí Viễn không phân đúng sai.”
Chị gái và anh rể của cô đã chết một cách oan uổng.
Cô ấy là người có tư cách nhất trên thế giới để hận Hạng Chí Viễn…
An Vũ Dương thấy cô chất vấn thì giọng điệu có vẻ tức giận: “Cô có thể không tin tôi nhưng cô không thể không tin vào nhân phẩm của người thân mình. Cô nên hiểu chị gái và anh rể mình là người như thế nào hơn tôi.”
“...”
Giang Ninh Phiến cứng họng vì những lời chỉ trích của anh ta.
“Tôi vô cùng kính trọng hai người họ, thậm chí còn hơn cả ba mình.” Vì bị mù nên An Vũ Dương không nhìn được vẻ mặt của cô. Anh ta nói những lời này với nụ cười nhạt trên môi: “Tôi đã biết về cô từ khi rất nhỏ qua lời của chị cô.”
“...”
“Chị cô nói với tôi rằng chị ấy có một người em gái cực kỳ xinh đẹp tuổi tác xấp xỉ tôi. Nhưng con bé quá ít nói, không thích chủ động kết bạn. Mỗi lần đi chơi về, chị ấy đều mang về rất nhiều đồ ăn. Chị ấy nói lần nào em ấy thấy chị ấy cũng sẽ cười.”
“...”
Giang Ninh Phiến nghe một cách ngây ngốc.
Cô lớn trong một gia đình đơn thân. Mẹ cô luôn căm ghét những điều xui xẻo mà cô mang lại.
Khi còn nhỏ, cô chỉ hạnh phúc khi có chị gái ở bên. Chỉ khi đó cô mới cảm thấy có người quan tâm đến mình, thậm chí chị ấy còn tự tay xâu chuỗi chuông cho cô.
“Khi Hạng Chí Viễn trở về để báo thù, ba tôi không quan tâm gì đến tôi mà chỉ lo chạy trốn. Chị gái và anh rể cô là người đưa tôi đến nơi an toàn nhưng bọn họ lại…” An Vũ Dương cười khổ.
Tuổi thơ của anh ta gắn liền với căn cứ của AN.
Anh chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc của ba mình, nhưng không ngờ lại nhận được sự quan tâm của chị gái và anh rể của Giang Ninh Phiến.
Có thể là do anh ta và Giang Ninh Phiến bằng tuổi nhau nên chị ấy đã chuyển tình cảm của mình với em gái sang cho anh ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]