“Anh ta ngông cuồng, tự phụ, ngang ngược, vênh váo tự đắc, nhưng trong nhà, anh ta chăm sóc tôi từng li từng tí, chăm sóc đến mức… đến móng tay của tôi cũng không cần tự mình cắt.” Giang Ninh Phiến thấp giọng, áp đầu lên lưng anh, hốc mắt phiếm đỏ: “Nhưng lúc bên ngoài anh ta thủ đoạn tàn nhẫn, chơi đùa tính mạng của kẻ khác trong tay, trước giờ chưa hề quan tâm người khác có phải vô tội hay không…”
Hạng Chí Viễn xoay phát người lại, đè lên hai vai cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, xung động đến buộc miệng nói ra: “Nếu như bây giờ tôi vì em mà rời khỏi Địa Ngục Thiên thì sao?”
“...”
Giang Ninh Phiến kinh ngạc đến ngây ngốc mà nhìn anh.
Hàng mi dài bị ****.
“Tôi đã thề với ba nuôi sẽ dốc sức vì ông ấy cả đời.” Hạng Chí Viễn đưa tay nâng gò má của cô lên: “Có lẽ tôi không thể hoàn toàn thoát khỏi con đường này, nhưng tôi có thể đảm bảo với em, không giết người bừa bãi, chỉ là việc em không cho tôi làm tôi đều sẽ không làm, có được không?”
“...”
Giang Ninh Phiến ngây ngốc đứng ở đấy, giống như một tượng gỗ.
“Chỉ cần bây giờ em đồng ý với tôi một câu, tôi sẽ rời khỏi nơi quỷ quái ấy bất cứ lúc nào.” Anh ở lại cũng chỉ là muốn được nhìn cô thêm vài lần mà thôi.
Hạng Chí Viễn anh muốn thoát thân, không ai có thể ngăn cản được.
“...”
“Tiêm Tiêm, đồng ý với tôi.” Ánh mắt của Hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559608/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.