Ninh Phiến, tại sao cô lại là cô gái như vậy.
“Anh không đi băng bó vết thương sao?”
Tầm mắt của Giang Ninh Phiến dừng lại ở mảng máu loang lổ trước ngực áo sơ mi của An Vũ Dương, lúc này mới chợt nghĩ ra vết thương của anh ta rất nặng.
Anh ta bị thương nặng như vậy, lại năm lần bảy lượt trì hoãn chữa trị.
“Được, tôi đi.”
An Vũ Dương từ dưới đất đứng lên, vội vàng xoay người, che giấu đi hiu quạnh và mất mát trên mặt, người đụng vào sofa suýt nữa thì ngã nhào.
Lo lắng Giang Ninh Phiến phát hiện ra, An Vũ Dương nhịn đau đứng thẳng dậy.
Nhưng, Giang Ninh Phiến không nói gì cả.
Trong phòng Tổng thống lại phát ra tiếng sột soạt.
Cô lại bắt đầu tìm nhẫn.
“...”
An Vũ Dương phát hiện bản thân mình rất nực cười, anh vậy mà lại đi lo lắng cô phát hiện tình trạng khác thường của mình, trong mắt cô bây giờ làm sao có thể có anh ta...
An Vũ Dương đi thẳng về phía trước.
Vài giây sau, An Vũ Dương lại quay người, thấp giọng nói: “Nếu cô đã lựa chọn trốn tránh, tại sao còn quay lại?”
Anh ta thà rằng cô mang theo vé máy bay rời đi.
Như vậy, anh ta sẽ không cần tận tai mình nghe thấy cô thừa nhận cô yêu Hạng Chí Viễn.
Nghe vậy, một túi vật chứng từ tay của Giang Ninh Phiến rơi xuống.
Cô tuyệt vọng nhắm mắt: “Tôi nhìn thấy một bức ảnh trong phòng ngủ của anh.”
“Ảnh gì?” An Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559574/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.