Sau đó, Hạng Chí Viễn nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô.
Quần áo màu trắng khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô càng thêm trắng nõn, cô lẳng lặng mà đứng ở đó, mặt trứng ngỗng, mày liễu như trăng rằm, đôi mắt thì đỏ bừng, giống như sung huyết, đỏ đến không thể tưởng tượng được, cứ như vậy ngơ ngác nhìn anh.
Dưới sống mũi cao thẳng của cô, đôi môi hơi hé ra, giống như muốn nói gì đó, nhưng bởi vì cách quá xa, Hạng Chí Viễn không nghe thấy được gì.
Là Giang Ninh Phiến.
Cô yên lặng đứng đó, giống như một bức họa dùng hạt cát vẽ nên, gió thổi qua, là sẽ tan.
“Tiêm Tiêm!”
Hạng Chí Viễn bước nhanh về phía cô, một tay ôm chặt cô vào trong lòng, đôi tay dùng hết tất cả sức lực, như hận không thể nhập cô vào trong cơ thể.
Giang Ninh Phiến bị anh ép đến mức không thở nổi.
“Cho dù có là ảo giác, thì anh cũng bắt được rồi!”
Hạng Chí Viễn ôm chặt cô, giọng điệu ngang ngược đến mức tận cùng.
“…”
Ảo giác.
Mắt Giang Ninh Phiến lại đỏ thêm vài phần.
Cô cũng hy vọng tất cả những chuyện này đều là ảo giác, tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi…
Nhiệt độ cơ thể trên người cô dần dần đánh thức Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn cúi đầu, vùi đầu vào giữa cổ cô thỏa thích ngửi mùi hương trên người cô, tận hưởng hơi thở chỉ thuộc về cô.
Giống như một con nghiện hết thuốc chữa cuối cùng cũng có được ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559536/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.