Mục Thanh Linh đứng ở một bên, quan sát vẻ mặt của Hạng Chí Viễn.
Cô ta đã cẩn thận luyện viết theo nét chữ của Giang Ninh Phiến, hẳn sẽ không bị nhìn ra manh mối.
Quả nhiên, sắc mặt của Hạng Chí Viễn trở nên xanh mét, quanh thân tản ra lửa giận.
Như có một ngọn lửa bùng cháy trước mắt.
Mục Thanh Linh thấy vậy đổ thêm dầu vào lửa, ưu thương nói: "Thì ra Ninh Phiến không thể quên được người đàn ông cô ấy thầm mến, nên đã đi tìm người kia, sao cô ấy có thể làm cậu Hạng tổn thương như vậy chứ? Cậu Hạng đối xử với cô ấy tốt như vậy..."
Giọng nói của cô ta dịu dàng, mềm nhũn đến mức có thể tan thành nước.
"Người đàn ông kia là ai?"
Hạng Chí Viễn nắm chặt tờ giấy trong tay, giọng nói ngày càng âm lãnh.
"Tôi thật sự không biết, chỉ là Ninh Phiến từng nhắc tới." Mục Thanh Linh điềm đạm đáng yêu nhìn anh, vẻ mặt đầy xót xa: "Cậu Hạng, anh đối xử với cô ấy rất tốt, sao Ninh Phiến có thể đối xử như vậy với anh."
Ngọn lửa đang nhảy múa không ngừng.
Đốt cháy đống quần áo hàng hiệu, mùi oi khói khó chịu bốc ra.
"..."
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Thanh Linh.
Mục Thanh Linh vòng tay ôm eo anh từ phía sau, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng anh: "Cậu Hạng, anh cần gì nhớ mãi không quên một người phụ nữ không quan tâm đến anh? Sao anh không nhìn thử xem bên cạnh còn có những cảnh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559479/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.