Sắc mặt hơi đỏ ửng.
Anh ta mù, không thấy được hết thảy, nhưng thính lực nhạy bén, hơi thở phập phồng đều đều của Giang Ninh Phiến phóng đại bên tai anh ta.
Không ngừng phóng đại.
Nhưng một bàn tay vô hình mập mờ mơn trớn vành tai anh ta, sờ mặt anh ta, sờ ngực anh ta...
Mà bàn tay kia, là của Giang Ninh Phiến.
“...”
An Vũ Dương cúi đầu thấp ngồi ở đó, yết hầu căng cứng, giống như sắp nghẹt thở đến nơi.
Anh ta cởi cà vạt ra, để mình thở dốc.
“Anh định cứ ngồi đó đến khi trời sáng à? Dưới giường có chăn nệm đó.” Giang Ninh Phiến không muốn bận tâm đến anh ta, nhưng thấy anh ta vẫn ngồi ở đó thì cực kỳ chướng mắt.
“Không, không cần. Cô mau, mau ngủ đi.”
An Vũ Dương cà lăm, tai càng đỏ thêm, đỏ đến mức như bị nướng chín, ngón tay bấu chặt vào da ghế sô pha...
Đây là lần đầu tiên anh ta ở chung một phòng với Giang Ninh Phiến.
Chăn đệm trải sàn cách cô quá gần, anh ta sẽ nghe rõ ràng hơn.
“Tùy anh thôi.”
Giang Ninh Phiến không muốn để ý đến anh ta, xoay người vào bên trong.
Vừa nhắm mắt, cô lại thấy khuôn mặt của Hạng Chí Viễn, bàn tay anh từ từ trượt xuống người cô...
Cho dù cô có đang tấn công anh, anh cũng chỉ có động tác phòng ngự.
Hạng Chí Viễn.
Đối xử với mình rất tốt.
Đừng làm tổn thương người không đáng nữa, ví dụ như cô vậy.
Đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559469/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.