“Được!”
Ở trước mặt Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn cũng là một con chó trung thành, bảo đi về phía đông thì tuyệt đối sẽ không đi sang phía tay.
Giang Ninh Phiến rửa sạch xương giò sau của con heo, ống kính của điện thoại Hạng Chí Viễn vẫn luôn đuổi theo bóng hình của cô.
Cô bỏ xương giò sau lên thớt, khúc xương này to quá, không chặt ra thì chắc phải nấu đến trưa mai…
Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến cầm con dao bếp lên, cắt một nhát lên xương giò sau.
Chẳng xê dịch xíu nào.
Khúc xương này khó chặt quá.
Giang Ninh Phiến cắn răng, hai tay nắm chặt cán dao, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm túc hăng hái.
Tầm mắt, lưỡi dao, khúc xương giò sau, ba điểm thẳng hàng…
“Phịch…”
Hai tay Giang Ninh Phiến nắm chặt con dao rồi chém mạnh về khúc xương giò sau.
Phát ra âm thanh vang vọng lanh lảnh.
Hạng Chí Viễn cầm điện thoại, nhìn cô với vẻ không dám tin: “Tiêm Tiêm, em không biết chặt xương à?”
“…” Giang Ninh Phiến hơi quẫn bách: “Tôi chưa làm món mặn bao giờ, nhưng chắc là cũng không tệ lắm.”
Nấu ăn mà…
Đều là học một hiểu mười, biết làm một món rồi thì món nào cũng làm được.
Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến vung con dao bếp lên, lấy tư thái thấy chết không sờn mà chặt lung tung vào khúc xương giò sau, băm loạn một trận.
“Phịch phịch phịch…”
Người biết thì hiểu rằng cô đang nấu ăn, người không biết thì còn tưởng cô đang chặt xác.
“Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559425/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.