Khi nện hộp lắc xí ngầu thủy tinh xuống, cô thậm chí đã sẵn sàng để chết thêm một lần hoặc là chuẩn bị lên bàn mổ.
Thế nhưng Hạng Chí Viễn lại chặn trước mặt cô.
Anh cứ đứng phía trước cô như thế, vươn bàn tay phủ lên đỉnh đầu cô.
Cô không kịp dừng tay lại, cả hộp lắc xí ngầu cứ như vậy đập xuống…
Tay của anh không hề dời đi, có chất lỏng ấm nóng men theo tóc cô chậm rãi chảy xuống, nồng nặc mùi máu tanh.
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn Hạng Chí Viễn trước mặt, không dám tin, âm thanh cũng trở nên khàn khàn: “Anh có biết mình đang làm gì không?”
Chẳng phải vừa rồi anh cũng giống như đám người Cô Minh Thành, không tin tưởng cô sao?
Lạnh lùng đến thế, u ám nhìn cô…
Thế nhưng bây giờ, anh lại chắn trước mặt cô.
“Tôi tin em.”
Hạng Chí Viễn đứng trước mặt cô, sâu thẳm nhìn cô, giống như nước biển không thể nhìn thấy đáy, trong xanh sâu sắc.
“...”
Thật sự tin tưởng cô ư?
Nhiều sự trùng hợp đến mức ngay cả cô cũng khó giải thích được, anh thật sự tin à?
“Cậu Hạng, rõ ràng người phụ nữ này đang mở mắt nói mò…” Cố Cảnh Thâm có hơi kích động đứng lên.
“Tự tôi hiểu rõ người phụ nữ của mình!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, ánh mắt nóng bỏng vẫn dán trên mặt Giang Ninh Phiến.
“Cậu Hạng! Mối tình dài của người con gái làm ngắn cái khí phách của kẻ anh hùng, chuyện này cũng không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559409/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.