"Móng tay của em lại dài rồi."
Hạng Chí Viễn nâng tay của Giang Ninh Phiến lên, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Cô Minh Thành, mang cái bấm móng tay tới đây."
"Lát nữa về phòng tôi tự cắt."
Giang Ninh Phiến bị ép ngồi ở trên đùi anh, rút tay mình về.
"Không được." Hạng Chí Viễn trầm giọng nói: "Móng tay quá dài quẹt bản thân bị thương thì phải làm sao? Sau này không được làm móng giả nữa."
Khuôn mặt xinh đẹp mịn màng như vậy, quẹt một cái bị thương chẳng phải anh sẽ đau lòng muốn chết à.
"Tôi biết rồi."
Giang Ninh Phiến khẽ gật đầu.
Cô đã chuẩn bị rời khỏi đây, cần gì phải tranh chấp nhiều với anh, anh muốn thế nào thì thế đó đi.
"..."
Mục Thanh Linh đứng ở bên cạnh như một cô giúp việc, yên lặng nhìn Hạng Chí Viễn nắm lấy hai tay của Giang Ninh Phiến, không cho cô động đậy chút nào, sợ cô sẽ không cẩn thận dùng móng tay quẹt phải chính mình.
Một người đàn ông cưng chiều một người phụ nữ như vậy, Mục Thanh Linh chưa từng thấy.
So với ánh mắt tựa biển sâu kia của Hạng Chí Viễn thì An Vũ Dương chưa bao giờ có ánh mắt như vậy, cô ta vừa gặp được nhưng không phải dành cho cô ta.
Mục Thanh Linh giơ tay chậm rãi xoa lên gương mặt dán băng gạc của mình, trên này là vết thương do Hạng Chí Viễn tàn nhẫn rạch một nhát.
Cô ta có gì kém hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559400/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.