"..."
Giang Ninh Phiến muốn đạp chết anh.
"Được rồi." Hạng Chí Viễn thu lại nụ cười không đàng hoàng, không đùa cợt nữa. Anh thả tay áo của mình xuống và nói với giọng từ tính: "Chút thương tích ấy không cần phải xử lý, vết thương nặng hơn thế, tôi còn chịu được."
Một vết trầy da nho nhỏ, thật sự không đáng nhắc tới.
Nghe thấy thế, trong lòng Giang Ninh Phiến không khỏi rung động một cái.
Cô đã từng chứng kiến khả năng nhịn đau của anh rồi, cầm gậy đánh anh mà anh cũng chẳng thèm hừ một tiếng nữa.
"Vì sao anh cứ nhất định phải đi con đường này chứ?" Giang Ninh Phiến hỏi, giọng điệu rất nhẹ.
"Vậy sao em cứ nhất quyết đi làm y tá?" Hạng Chí Viễn hỏi lại.
Giọng nói của anh rất trầm, rất thấp.
Lộ ra một tia cô đơn.
Giang Ninh Phiến không để ý tới câu hỏi của anh mà tiếp tục hỏi: "Là do bất đắc dĩ sao?"
Tiếng nói của cô rất nhẹ.
"Em thì sao, em cũng là bất đắc dĩ à?"
Hạng Chí Viễn lại dùng lời của cô trả lại cho cô một lần nữa. Anh nhìn cô, con ngươi hiện ra vẻ thâm sâu khó lường.
Loại ánh mắt này… Cứ như không phải đang hỏi vì sao cô lại làm y tá, mà là đang hỏi vì sao lại đi nằm vùng?
"Không muốn trả lời thì thôi vậy."
Giang Ninh Phiến không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, cô quay đầu lảng tránh ánh mắt của anh, hai tay cô chống lên mặt đất, hai chân mảnh khảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559370/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.