Giang Ninh Phiến mặc quần áo hàng hiệu đắt tiền, một tay cầm túi hàng hiệu, bị Hạng Chí Viễn ôm, nghênh ngang đi vào cục cảnh sát.
Trong phòng nghỉ rộng lớn...
Cô Minh Thành dẫn bọn đàn em đứng trong một căn phòng.
Đúng là có cảnh sát rót hai ly cà phê, nhìn Hạng Chí Viễn, ngừng lại một lát rồi gật đầu.
"Cậu Hạng hạ mình đến chơi, nào tới đây tới đây, đây là cà phê đậu mới mẻ, cũng không phải là cà phê hòa tan đâu, hân hạnh mời cậu Hạng!"
Thái độ khom lưng khụy gối kia cứ như bọn họ là một đám đàn em của Hạng Chí Viễn.
Thế lực của Hạng Chí Viễn đúng là không phải chỉ lớn bình thường.
Giang Ninh Phiến ngồi bên cạnh Hạng Chí Viễn, đưa tay nhận lấy ly cà phê, cúi đầu rũ mắt.
Mùi vị rất thơm.
Dường như không tệ.
Cô đang định uống, ly cà phê đã bị một bàn tay thon dài đột ngột xuất hiện đẩy rơi.
Cà phê bắn tung tóe.
Viên cảnh sát kia đầy vẻ lúng túng, vẫn mặt mày tươi cười xin lỗi, lưng cũng không dám thẳng.
"Em chỉ có thể dùng đồ do tôi làm, bất cứ thứ gì bên ngoài đều không được phép dùng, một chai nước cũng không được uống." Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế sô pha, ôm bả vai cô và nói.
Giọng nói bá đạo, không cho phép nghi ngờ.
Giống như toàn thế giới đều nên nghe theo mệnh lệnh của anh.
Giang Ninh Phiến nhìn xem tách cà phê đã chết trận trên mặt đất, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559340/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.