Bầu trời ngoài cửa sổ từ trắng biến thành đen.
Giang Ninh Phiến bị giam lỏng trong phòng tới tận đêm khuya, đồng hồ trên bàn máy tính xẹt qua tám giờ tối.
Không ăn cơm hai bữa khiến dạ dày luôn ăn đúng hạn hơi không chịu được, nó còn đang hát bài vườn không nhà trống.
Quả thật dạ dày của cô bị dưỡng đến yếu ớt rồi.
Giang Ninh Phiến đổi quần áo thể thao màu đen, nửa ngồi nửa nằm trên giường, nhờ vào đó quên đói khát, làm hai mươi lần nằm xuống ngồi dậy, bỗng nhiên cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Giang Ninh Phiến vội vàng ngồi vững trên giường.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng dáng cao to tiến vào tầm mắt của cô, Hạng Chí Viễn bưng khay đi tới.
Ánh mắt của anh sâu kín nhìn cô, đánh giá quần áo thể thao trên người cô và mồ hôi rịn trên mặt cô, sắc mặt càng thêm lo lắng.
Ánh mắt Giang Ninh Phiến rất nhanh bị thức ăn nóng hổi trên khay trong tay anh hấp dẫn, bụng không tự chủ phát ra tiếng động thật nhỏ.
Hạng Chí Viễn cong môi, cười nhạt nói: "Hối lỗi rồi thì đến ăn bữa tối."
"Tôi không cảm thấy tôi có gì cần hối lỗi cả."
Giang Ninh Phiến nói.
Lời đã nói ra khỏi miệng, cô không có ý định thu hồi.
"Đương nhiên em không cảm thấy." Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm quần áo thể thao trên người cô, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Em còn có tâm trạng vận động."
Nói xong, Hạng Chí Viễn nặng nề đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559269/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.