Nói thêm gì nữa, anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
"..."
Giang Ninh Phiến nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh.
Ngón tay Hạng Chí Viễn chậm rãi vuốt ve dọc theo khuôn mặt cô xuống dưới, đột nhiên bắt lấy cánh tay cô kéo ra cửa.
Cửa mở, Cô Minh Thành và mấy đàn em đang trông coi bên ngoài.
"Cô ấy quá mệt mỏi, đưa cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi." Hạng Chí Viễn âm trầm nhìn chằm chằm Cô Minh Thành: "Không có tôi cho phép, không được phép để cô ấy ra khỏi cửa phòng một bước."
"Vâng, cậu Hạng."
Cô Minh Thành gật đầu, nhìn sắc mặt u ám của Hạng Chí Viễn, không khỏi buồn bực, không phải mới vừa rồi còn tốt lắm sao? Làm sao đột nhiên bầu không khí trở nên kỳ lạ như thế...
"Hạng Chí Viễn..." Giang Ninh Phiến không muốn đi.
"Tôi nói, em đừng nói thêm gì nữa!" Cặp mắt độc ác nham hiểm của Hạng Chí Viễn gắt gao trợn trừng nhìn cô, chặn lời cô muốn nói ra trở về.
Nhìn thấy anh thế này, đáy lòng Giang Ninh Phiến dâng lên cảm giác hoảng sợ.
Có thể trong khoảng thời gian này Hạng Chí Viễn quá mức cưng chiều cô, đến mức cô lại bắt đầu không thích ứng với bộ mặt chân chính của anh.
"Chị Phiến, đi thôi."
Cô Minh Thành dẫn đường.
Giang Ninh Phiến bị giam vào trong phòng của mình.
Căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông, trang trí màu trắng giản lược, ánh nắng bên ngoài chiếu vào soi sáng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559263/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.