"Bác trai bác gái yên tâm, cháu chưa chạm vào Ninh Phiến, cháu vẫn đang trong quá trình theo đuổi cô ấy."
Hạng Chí Viễn nói xạo hoàn toàn không cần bản nháp, ngay cả cặp mắt cũng không nháy một cái, vẻ mặt thành thật.
Theo đuổi cô ư?
Vậy hẳn là quá trình đùa giỡn cưỡng ép cô nhỉ.
"Hai đứa, hai đứa..."
Giang Phương Việt tức giận đến nói không ra lời, ngón tay chỉ vào Giang Ninh Phiến, bộ dáng đau lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con bé này thật sự làm tôi tức chết rồi! Trong nhà không có tiền cho con dùng sao? Đáng để con đi làm y tá tại nhà gì đó! Còn làm cho loại người như cậu ta! Cậu ta có thân phận gì con không biết sao?"
"Ba..."
"Đừng gọi tôi là ba! Tôi không có con gái không biết liêm sỉ như cô!"
Giang Phương Việt tức giận vứt bỏ kính lão trong tay, quay người chạy lên lầu, Vương Chỉ Du vội vàng đi theo.
Cuối cùng màn kịch kết thúc rồi.
Xem ra cô đã cố hết sức đối với kỹ năng diễn của bố mẹ giả, nhu cầu cấp bách là phải bình tĩnh
Bị làm nhục, trên mặt Hạng Chí Viễn cũng không có biểu cảm gì.
"Móa nó! Vợ chồng giáo sư không tầm thường nhỉ? Dựa vào đâu xem thường Địa Ngục Thiên chúng ta!" Cô Minh Thành oán giận quát lên, vén lên tay áo hận không thể xông lên làm một vố lớn.
"Bụp… "
Hạng Chí Viễn quỳ trên gối, chọi cái ly về phía Cô Minh Thành, ánh mắt lạnh lẽo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559252/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.