Người khám bệnh đến mấy trăm, ra viện lại có mấy trăm người đón.
Phô trương thật lớn.
Giang Ninh Phiến quay đầu, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đứng trước gương, áo sơ mi đen phối hợp quần dài cùng màu, chân dài thẳng tắp, anh giật cổ áo ra, thưởng thức hình xăm trước tấm gương.
Cậu Hạng xăm mình.
Cậu Hạng rất hả hê.
Mỗi ngày cậu Hạng thưởng thức n lần trước gương.
"Tại sao phải xăm ở chỗ đó?" Giang Ninh Phiến dựa vào cửa sổ hỏi.
Nơi xăm còn dán lên một tấm màng trong suốt, chữ “Tiêm Tiêm” kiểu chữ triện nhỏ màu rất đậm.
"Thế này tôi có thể nhìn thấy mọi lúc."
Hạng Chí Viễn kéo cổ áo ra, đường hoàng lộ ra bên ngoài, cứ như sợ người khác không nhìn thấy.
Vị trí này là nơi cách trái tim anh gần nhất.
"Cậu Hạng, chị Phiến, có thể đi." Cô Minh Thành đẩy cửa phòng bệnh ra nói với bọn họ.
Hạng Chí Viễn quay người, bá đạo kéo Giang Ninh Phiến từ cửa sổ qua, cụp mắt nhìn chằm chằm cô nói: "Nơi quái quỷ kia tôi sẽ không để em đến nữa."
Có anh ở đây, sẽ không lại để cô bị mất cọng tóc nào, cũng không cần ở bệnh viện nữa.
"Buông tay, tôi có thể tự mình đi." Giang Ninh Phiến đẩy anh.
Hạng Chí Viễn cưỡng chế ôm vai cô: "Tôi vừa bị gãy xương, tôi không thể bước đi."
"..."
Anh không thể bước đi?
Vậy mỗi ngày chạy đến trước gương thưởng thức hình xăm mấy lần là ai?
Giang Ninh Phiến quằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559245/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.