Giang Ninh Phiến vọt tới bồn rửa tay lần nữa, mở vòi sen liều mạng dùng nước lạnh hất vào mình.
"Giang Ninh Phiến, đừng quên Hạng Chí Viễn từng làm gì với mày! Đừng quên anh ta là thủ lĩnh Đông Nam Á! Anh ta là đen, mày là trắng!"
Giang Ninh Phiến dùng nước lạnh dội tỉnh mình.
Đúng, anh là đen, cô là trắng.
Trắng đen không thể lẫn lộn cùng nhau...
Bên ngoài phòng bệnh, đàn em đẩy Hạng Chí Viễn đi đến cửa thang máy.
Hạng Chí Viễn mặt lạnh vẫy tay, đàn em lui sang một bên.
Hạng Chí Viễn ngồi trên xe lăn dựa ra sau, khuôn mặt âm u ác độc, đôi mắt hoàn toàn đỏ đậm, nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ trên cửa thang máy.
Hạng Chí Viễn chuyển động chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ, chậm rãi cụp mắt.
Sự ảm đạm lóe lên trong mắt anh một cái rồi biến mất.
Nhắm mắt lại, một ngọn lửa lớn bốc cháy hừng hực trước mặt anh, ngày đó tiếng cầu xin, tiếng súng xen lẫn lọt vào tai anh, ông nội anh chết không nhắm mắt, ba mẹ anh ngã trong vũng máu mười ngón tay đan chặt...
Ba.
Mẹ.
Hạng Chí Viễn nắm chặt nắm đấm mạnh mẽ, lúc mở mắt ra trong mắt chỉ còn lại thù hận vô vàn.
Tổ chức AN.
Tổ chức rách nát này có bao nhiêu người gia nhập, Hạng Chí Viễn anh dùng bao nhiêu máu tươi để tế cho bảy mươi mạng người nhà anh, một người cũng không buông tha!
"Đinh."
Cửa thang máy mở ra.
Đàn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559233/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.