“…”
Giang Ninh Phiến hơi cảm giác đây là điềm báo Hạng Chí Viễn sắp nổi giận, cô vươn tay lấy cà phê uống một ngụm, ổn định tâm trạng của mình.
Đàn em tham gia thu hồi “hàng” ở Hồng Cảng rất nhiều, có lẽ tạm thời điều tra nội gián sẽ không tra tới cô đâu.
“Cậu Hạng.”
Cô Minh Thành đưa khăn giấy ướt khử trùng lên.
Hạng Chí Viễn ngồi thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ đầy đất, nhận lấy khăn giấy ướt lau tay, động tác lau tay của anh rất tao nhã, lau đến mức cái nhẫn đầu hồ ly đeo trên ngón trỏ lóe sáng, khuôn mặt âm u khó có thể nhìn rõ cảm xúc.
Một cảm giác áp lực ép người tỏa ra khắp phòng bệnh, khiến đám người đang quỳ không một ai dám thẳng lưng lên.
“Cậu Hạng, quan hệ của anh luôn trải dài khắp trong nước, chuyện lần này quá kỳ lạ, tôi đã đi thăm dò.” Khương Phú Chiếu có thể đi lại trong giới chính trị: “Nghe nói…”
“Nghe nói gì?”
Hạng Chí Viễn hỏi, trên mặt có không chút cảm xúc.
“Nghe nói là một tổ chức thần bí nào đó đang nhằm vào Địa Ngục Thiên.” Khương Phú Chiếu cẩn trọng nói tiếp: “Nhưng trước mắt tôi vẫn chưa tra ra được cụ thể là tổ chức gì.”
“Bịch!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn hung dữ đập khăn giấy ướt lên mặt anh ta, trong mắt lóe lên sát ý, sắc mặt xanh mét: “Một tổ chức rác rưởi khiến cho các ngươi bỏ sạch hai mươi tấn “hàng” sao?”
“Cậu Hạng, là chúng tôi sai.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559224/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.