Hạng Chí Viễn bị đá đến đau điếng nhưng vẫn không buông cô ra, năm ngón tay xoa nhẹ lên mặt cô, đôi môi cúi xuống hôn vừa vội vàng vừa gấp gáp...
"Hạng Chí Viễn! Anh đã nói sẽ không ép buộc tôi!" Cô không muốn.
"Thế nên tôi đang chờ em đồng ý."
"Tôi không đồng ý."
"Tôi sẽ khiến em đồng ý!" Hạng Chí Viễn nghiêng mặt qua, ngậm lấy vành tai là bộ phận mẫn cảm nhất trên người cô, thỏa mãn hưởng thụ sự run rẩy mãnh liệt từ cơ thể mềm mại của cô sau cơn kích tình thoáng qua...
Sao lại có loại đàn ông không biết xấu hổ đến thế!
"Hạng Chí Viễn, cái tên ngựa giống **** ***** lên não này!" Giang Ninh Phiến lớn tiếng mắng, cánh tay cô vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm của anh, sau đó giáng một bạt tai vào thẳng mặt người kia.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn thoáng hiện lên sự rét lạnh, đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói: "Tôi không phải ngựa giống!"
"..."
"Tôi cũng không bị **** ***** lên não, tôi nhớ mong em cả mười mấy năm rồi! Điều này còn cần tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa?" Hạng Chí Viễn nhìn thẳng mặt cô quát lên, cơ thể nặng nề áp lên người cô.
Anh nhớ cô mười mấy năm, chỉ thế thôi.
Rốt cuộc cô có hiểu, khái niệm thời gian mười mấy năm là thế nào không?
"..."
Điều bất ngờ là cô cảm nhận được sự bi thương trong đôi mắt anh.
Cứ như cô mới nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559218/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.