Hạng Chí Viễn nói thế là đã xem như buông tha cho cô ta, không hỏi thêm gì nữa.
"Vâng cậu Hạng." Cô Minh Thành thu hồi súng, cưỡng ép kéo Mục Thanh Linh ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người là Hạng Chí Viễn và Giang Ninh Phiến, bữa sáng dần dần nguội lạnh.
"Cậu Hạng, hỏi ra rồi hài lòng không?" Giang Ninh Phiến đứng lên, uống hết một ly sữa bò trên toa ăn, che giấu trái tim suýt chút đập loạn của cô.
Cô không dám tưởng tượng, nếu vừa nãy Mục Thanh Linh nói sai một chữ, cô sẽ có kết quả gì ở chỗ Hạng Chí Viễn.
"Xem tiền đồ của em đi."
Hạng Chí Viễn cười nhạt nhìn cô, ngồi xuống trên giường cô: "Làm sao lại bị người khác ruồng bỏ thế? Đối phương tên là gì, tôi đi giải quyết."
Anh đi giải quyết?
Thủ lĩnh Địa Ngục Thiên còn có thể dùng đường tắt giải quyết gì chứ.
Động tác Giang Ninh Phiến uống sữa tươi dừng lại, dưới đáy lòng đầy vẻ khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Đối phương chướng mắt tôi là muốn giết người phóng hỏa à."
An Vũ Dương chướng mắt cô.
Nhưng cô phải làm thế nào đây? Thầm mến cho tới bây giờ chỉ là chuyện của mình cô.
"Người phụ nữ Hạng Chí Viễn xem như báu vật không thể để người khác xem thành cỏ rác!" Cả người Hạng Chí Viễn không đứng đắn.
"Vậy nếu như người khác cũng xem tôi thành báu vật thì sao?"
"Tôi diệt cả nhà anh ta."1
"Vậy làm báu vật hay cỏ rác có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559204/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.