"Cậu Hạng, anh không ngồi xe lăn là vết thương sẽ nghiêm trọng hơn đấy." Mục Thanh Linh đứng ra nói.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc cô ta.
Mục Thanh Linh là một người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dù như thế vẫn bị ánh mắt Hạng Chí Viễn dọa co rúm lại, lui về sau.
"Ở đâu ra người phụ nữ lắm mồm thế?" Giọng nói Hạng Chí Viễn lạnh như hàn băng.
"Cậu Hạng, tôi lập tức đuổi cô ta ra ngoài, để bệnh viện đổi một y tá khác tới."
Cô Minh Thành lôi kéo Mục Thanh Linh ra ngoài, không xem cô ta là phụ nữ chút nào.
Vẻ mặt Mục Thanh Linh xấu hổ và khó chịu nhìn về phía Giang Ninh Phiến bình tĩnh ổn định trên giường, dưới ánh mắt lộ ra sự cảnh cáo, khẩu hình miệng lộ ra một chữ “An”...
Quả nhiên là An Vũ Dương để cô ta tới.
Hẳn là có tin tức gì muốn báo cho cô.
Giang Ninh Phiến đành phải lên tiếng nói: "Để cô ấy ở lại đi."
Thấy Giang Ninh Phiến luôn hờ hững mở miệng cầu xin, Hạng Chí Viễn không khỏi nhìn thoáng qua Mục Thanh Linh, khuôn mặt yêu nghiệt nhìn không ra buồn vui: "Lý do."
Loại phụ nữ lắm mồm này giữ lại làm đệm lót à?
Không đợi Giang Ninh Phiến nói, Mục Thanh Linh vội vàng cười nói: "Ninh Phiến từng làm việc ở bệnh viện này, chúng tôi là bạn tốt."
Lập tức kéo gần quan hệ.
"Bạn tốt?" Hạng Chí Viễn nhíu mày.
"Đúng vậy." Mục Thanh Linh vội vàng gật đầu: "Chúng tôi là bạn tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559195/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.