"Điện thoại bị em ném vào thùng rác rồi." Dơ như vậy ai mà nhặt.
"Anh không nhặt về sao? Nhẫn anh còn nhặt được." Cô tinh tường nhìn thấy chiếc nhẫn đầu hồ ly trên tay anh đang đeo.
"Nhẫn thì khác." Không thể ném.
"..."
Bệnh thích sạch sẽ của anh sẽ hại chết cô!
Giang Ninh Phiến rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục đạp cần ga thật mạnh, chơi trốn tìm với mấy chiếc xe thể thao trên đường nhỏ của cảng biển...
Cô chỉ rời cảng biển mấy năm, GPS cũng sẽ không quen thuộc đường nơi này hơn cô.
Có xe đuổi đến gần, Hạng Chí Viễn trực tiếp cầm súng đáp trả.
Bầu trời cảng biển, thỉnh thoảng vang lên tiếng súng.
Giang Ninh Phiến vững vàng lái xe thể thao vòng quanh, một vòng lại một vòng, để bọn họ không đuổi kịp tới.
Vứt bỏ những người và xe kia đã là chuyện ba tiếng sau, trời đã tối hẳn, bọn họ còn ở cảng biển.
Giang Ninh Phiến dừng xe ở căn nhà trước thôn, tắt đèn xe, để mọi thứ đều rơi vào bóng tối, lúc này mới thở phào một hơi.
Người cảng biển có thói quen ngủ sớm, mới hơn chín giờ lại không còn nhà nào sáng đèn.
"Tôi đi mượn điện thoại."
Vẫn phải nghĩ cách trở về.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới lau mồ hôi trên mặt, đẩy cửa xe ra muốn xuống. Cổ tay bị một bàn tay thon dài nắm lấy, cả người bị kéo về trong xe, đột nhiên nụ hôn cực nóng ập đến, cậy mạnh cướp đi hô hấp của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559180/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.