Nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh của phòng bệnh truyền tới, Cô Minh Thành đứng bên giường cô, nói.
“Không tắm sao?”
Người đàn ông chỉ dính chút nước canh thôi đã muốn dùng thuốc khử trùng để rửa tay... mà mấy ngày không tắm?
Bệnh sạch sẽ của anh không làm anh bức bối đến chết à?
“Đúng vậy, anh Hạng luôn túc trực bên chị đấy.” Cô Minh Thành cười nhìn cô: “Có phải chị Phiến rất cảm động không?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như tôi thành ra thế này là do anh ta làm.” Giang Ninh Phiến cười khẩy, có phải Cô Minh Thành đã đảo ngược nhân quả rồi không?
“...”
“Tôi không mắc hội chứng Stockholm tổng hợp.”1
“...”
Cô Minh Thành ngậm miệng, im lặng đứng vào trong góc, nhìn về phía xa, thế này có được xem là anh Hạng tự tạo nghiệp không nhỉ?
Cô sẽ không cảm động.1
Giang Ninh Phiến đưa tay chạm vào băng gạc dày trên đầu mình, hàm răng trắng cắn chặt môi.
Cô sẽ không đi cảm ơn lương tâm Hạng Chí Viễn đột nhiên xuất hiện mà không hoàn toàn giết cô, thế thì ngốc quá rồi.
Hạng Chí Viễn thêm nhiều vết thương trên cơ thể cô, không phải ở bên cô vài ngày là có thể bù trừ được.
Huống chi cô cũng chẳng thèm anh ở bên...
Cô Minh Thành lại muốn nói gì đó, Giang Ninh Phiến làm ra vẻ mệt mỏi nằm xuống giường, từ chối nghe suy nghĩ chú chó trung thành của anh ta.
Đắp chăn lên mình, tiếng nước “rào rào” trong nhà vệ sinh truyền tới khiến cả người cô khó chịu, đầu đau như búa bổ, một tay cô không khỏi nắm chặt áo bệnh nhân nơi trái tim.
Cô hận tiếng nước này.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng tiếng nước cũng dừng lại, cả thế giới đều yên tĩnh.
Giang Ninh Phiến nhắm mắt giả vờ ngủ, cô chỉ nghe thấy giọng nói cung kính của Cô Minh Thành: “Anh Hạng.”
“Cô ấy ngủ rồi?”
Giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn vang lên.
“Vâng, anh Hạng, tôi đi trước đây.” Cô Minh Thành rời đi, thề chết cũng không làm bóng đèn.
Trong phòng bệnh bỗng chỉ còn lại hai người họ.
Cho dù nhắm mắt thì Giang Ninh Phiến cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người của Hạng Chí Viễn đang ở bên giường cô, hơi thể nặng nề bao quanh cô, cuối cùng từ trên cao bao phủ về phía cô...
Một nụ hôn rơi trên gò má cô.
Nhẹ như lông vũ lướt qua.
Khẽ khàng tựa như sợ đánh thức cô, khẽ đến nỗi hoàn toàn không giống điều Hạng Chí Viễn sẽ làm, như thể trong cơ thể anh trú ngụ một linh hồn dịu dàng khác.
“Tiêm Tiêm, ngủ ngon.”
Hạng Chí Viễn thấp giọng nói bên tai cô, anh đưa tay vén những sợi tóc mảnh bên gò má cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
“...”
Ngón tay dài đó lướt trên mặt cô, mang theo sự quyến luyến rõ ràng.
Giang Ninh Phiến sửng sốt suýt thì ngồi dậy.
Đột nhiên Hạng Chí Viễn biến thành thế này, cô thật sự không thể chấp nhận được... nó còn khiến cô khiếp sợ hơn lúc anh kiêu căng ngạo mạn.
Hóa ra, cũng sẽ thành thói quen.
Đột nhiên, bên giường lún xuống, chăn bị vén lên, hơi ấm tràn vào, cả người cô được ôm vào một lồng ngực, đầu gối lên bờ vai rắn chắc, hai cánh tay mạnh mẽ ôm cô từ phía sau.
Hai lòng bàn tay to lớn phủ lên bàn tay lạnh băng của cô, cô nghe thấy Hạng Chí Viễn lẩm bẩm: “Sao tay lạnh vậy?”
Bỏ bàn tay bẩn thỉu nhơ nhớp của anh ra thì tay cô có thể ấm áp rồi.
Giang Ninh Phiến oán thầm, cô vẫn giả vờ ngủ, bây giờ sức khỏe yếu quá, lười quan tâm, lười tính toán với anh.
Hạng Chí Viễn nắm tay cô hơi chặt, sưởi ấm giúp cô, sau đó lại đắp chăn lên tay đang truyền dịch kia của cô.
“...”
Giang Ninh Phiến hoàn toàn không hề buồn ngủ.
Bây giờ anh chỉ ôm cô, với cô mà nói, đây là một loại giày vò.
Tối hôm đó tỉnh lại, nhiều người kéo nhau vào trong phòng bệnh rộng lớn.
Người mặc đồ đầu bếp đứng thành một hàng thẳng, người nào người nấy đẩy một chiếc xe đẩy, bên trên toàn là cháo trắng và thức ăn kèm, đủ loại hương thơm đã làm nhạt đi mùi thuốc trong phòng bệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]