Chỉ còn một vài ngôi sao trên bầu trời đêm đen.
Gió đêm thổi xuyên qua chiếc váy ẩm ướt khiến cô gần như run lên vì lạnh.
“Giang Ninh Phiến, đây là quy tắc mà tôi dạy cho cô.” Giọng nói giống như ma quỷ của Hạng Chí Viễn vang lên phía sau lưng cô: “Khi tôi muốn một người đói thì tuyệt đối không được ăn dù là một hạt cơm!”
Chỉ vì cô đói đến mức không chịu được nữa nên ăn đồ ăn?
Cho nên anh muốn ép cô nôn ra hết…
Giang Ninh Phiến ghé vào cửa sổ chậm rãi quay đầu, nhìn anh bằng đôi mắt căm hận, dùng mu bàn tay lau miệng, trên miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Hạng Chí Viễn, anh biết không? Anh thật là một kẻ điên.”
Về mức độ sỉ nhục phụ nữ, anh thứ hai thì không dám ngông cuồng nhận thứ nhất.
“Giang Ninh Phiến!” Lông mày Hạng Chí Viễn lạnh lùng.
“Anh dựa vào sự ngông cuồng mất hết lý trí mới có được địa vị như ngày hôm nay sao? Anh có thấy vui khi bắt nạt một người không dám phản kháng như tôi không? Nhìn tôi bị anh giày vò thành ra như thế này, anh có thể có cảm giác thành tựu rất lớn đến mức nào? Có thể lớn đến bao nhiêu?
Giang Ninh Phiến cười nhạt hỏi lại, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Cô đứng trong làn gió bên cửa số, tà váy tung bay, dường như lúc nào cũng sẽ bị thổi mất trước mắt anh.
Ánh sáng chiếu vào mặt cô, chiếu ra ánh nước.
Vô cùng đáng thương.
Hạng Chí Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559039/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.