Qua ngày hôm sau, ánh nắng len lỏi khắp căn phòng, Huyết Băng mở mắt ra nhìn xung quanh đã không còn thấy hình bóng của anh nữa, cô bất giác ngồi dậy, nhưng vì chuyện tối qua nên cô đau cả người. Cố gắng tí ti nữa cô đứng lên, "" ầm" cô ngã xuống một cách đau đớn. Vì quá đau cô ngồi dưới sàn khóc nấc lên như một đứa trẻ. Quyền Thần Bảo cầm tài liệu từ ngoài cửa bước vào thấy cảnh đó ruột gan nóng bừng lên chạy đến bế cô
"Huyết Băng, có sao không? Em sao vậy? Đau chỗ nào?"- anh lo lắng nhìn cô, đây là lần đầu trong cuộc đời mà ruột gan anh như biến mất
"Hức...hức...đau...không...không đi... đi được"- cô oà khóc lên, tiếng nấc cào xé tim anh
"Ng...Ngoan đi anh...anh bế em...nín đi"- anh lắp bắp, bình thường anh có bị vậy bao giờ đâu? Mà kệ đi quan tâm con mèo này trước đã
Anh bế cô vào phòng tắm, đặt cô nhẹ nhàng vào bồn tắm, cho ít nước hoa dưỡng thể vào nước ấm rồi anh bỏ ra ngoài không quên nói " Xong thì gọi anh, anh ra ngoài chờ"
Cô nghe vậy chợt bình tĩnh lại, mặt bất giác đỏ lên, sao anh ta lại dịu dàng đến vậy chứ, cô tắm thật sạch sẽ thì cũng đỡ đau một chút. Cô chưa kịp cất giọng thì anh đã bước vào, đôi mắt xám đỏ lạnh lùng nhìn cô rồi bế cô dậy, lấy khăn tắm quấn quanh người cô rồi bế cô ra ngoài
Tỉ mỉ mặc đồ cho cô, rồi bế cô xuống nhà vào phòng ăn. Anh đi đến đâu người hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cua-ong-trum-mafia/2284678/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.