Nhìn trong đôi mắt của Tuấn Thành nó toát lên một chút gì đó của sự kiêu ngạo. Lời nói của anh ta cũng mang vài phần đe dọa tuy nhiên sự kiêu ngạo và bá đạo của anh lại không làm cô thấy chán ghét mà ngược lại khiến cho Ngọc Mai có chút vui vẻ trong lòng.
Như nhận thấy người trong lòng đang nhìn mình Tuấn Thành nhíu mày cuối xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng, đuôi mắt hiện lên ý cười. Còn về Ngọc Mai khi thấy Tuấn Thành nhìn mình khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc đỏ ửng lên cô vội úp khuôn mặt đang đỏ vì ngại của mình vào lòng ngực ấm áp của chàng trai đang bế mình.
- " Chúng ta có thể ở ngoài này không? Tôi không thích đến nơi qua đông người ". Ngọc Mai kéo tay áo của Tuấn Thành ra vẻ khẩn trương nói.
Tuấn Thành thấy vậy liền gật đầu rồi bế cô đi ra khu vườn sau của Biệt thự. Tuấn Thành để cô ngồi trên tảng đá lớn trong vườn bản thân thì đứng bên cạnh nhìn cô gái trước mặt của mình.
Ngọc Mai ngước mặt lên bất chợt thấy đôi mắt của Tuấn Thành vẫn đang nhìn cô, cả hai đều nhìn thẳng vào mắt của đối phương một cảm giác gì đó lại len lõi trong tim của cả hai người. Ngọc Mai ngại ngùng quay sang chỗ khác lẫn tránh ánh mắt của người nào đó đang nhìn chăm chăm vào cô.
Trái tim người thiếu nữ bất giác đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Về phía Tuấn Thành anh vẫn im lặng không nói gì cả, cả hai cứ im lặng mà ngồi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cua-ong-trum-au-my/1325015/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.