1 tuần trôi qua kể từ ngày cô bỏ đi anh hầu như không hề có bất cứ manh mối gì về cô cả. Anh cũng trở lại như trước kia và vẫn cho người tìm kiếm cô.
- " Lạc Y, em đang ở đâu? Tôi nhớ em". Một mình ngồi trong thư phòng anh cầm lấy tấm ảnh của cô đau lòng nói.
- " Đừng trốn nữa có được không?". Anh vừa nói vừa vuốt ve tấm ảnh của cô. Ánh mắt hiện lên một nỗi buồn khó diễn tả.
Ting...ting
Trong căn phòng đang yên tĩnh bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại của anh lại reo lên. Anh vốn không muốn quan tâm nhưng nó cứ mãi reo hoài khiến anh vô cùng khó chịu.
- " Là Ai?". Anh lười biếng cầm điện thoại vừa liếc qua dãy số trong điện thoại liền nhíu mày. Đây không phải là số của thuộc hạ anh.
- " Tần Lão Đại, anh còn nhớ tôi chứ?". Bên kia một giọng đàn ông vang lên.
- " Trương Dũng?". Anh hơi nhíu mày khi nghe giọng nói thừ đầu dây bên kia.
- " Tần Lão Đại, anh đúng là danh bất hư truyền. Ngày mai tôi có việc muốn gặp anh, anh có thể dành chút thời gian gặp tôi được chứ?". Ông ta cất giọng trầm khàn nói, lời nói có vẻ không hề kiêng nể anh gì cả.
- " Không hứng thú". Anh cất giọng lạnh lùng nói, thái độ khinh bỉ ông ta ra mặt.
- " Nghe nói Tần Lão Đại đang tìm một cô gái? Không biết cô gái đang làm khách ở chổ của chúng tôi có phải người mà Tần Lão Đại tìm không?". Ông ta bật cười nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cua-ong-trum-au-my/1325006/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.