Cô bỏ đi lên sân thượng của công ty ngồi trên chiếc ghế và ôm chân ngồi một góc nhỏ. Trái tim cô không biết tại sao nó lại đau đến như thế. Chủ tịch của công ty cô thật sự rất giống Tiểu Ngạn của cô nhưng Tiểu Ngạn của cô sẽ không đối xử với cô như thế.
Cô cứ ngồi đó mà khóc như thể cô muốn trút đi hết nỗi lòng của mình. Còn gì đau hơn khi bị mất đi một người mà mình xem là cả thế giới?.
- ----------------------------------------------------------
Lúc này tại phòng làm việc của anh. Anh ngồi dựa lưng vào ghế đôi mắt hiện lên tia khó chịu.
- " Tuấn Thành, cô gái ban nãy?". Anh bất chợt cất giọng nhìn trợ lí của mình nói.
- " Lão đại, người không còn nhớ cô ấy?". Tuấn Thành không trả lời mà còn hỏi ngược lại anh.
- " Tôi có quen cô ấy?". Anh nhíu mày nhìn Tuấn Thành nói.
- " Có chứ, trước đây người rất yêu cô ấy cả hai còn có một bảo bối nữa". Tuấn Thành nhìn anh thận trọng nói.
- " Tìm cô ấy về đây". Anh nghe thế liền tức giận nói.
Tuấn Thành dạ một tiếng rồi đi khắp công ty tìm cô. Khi nãy vừa nhìn thấy cô bản thân anh ta cũn rất ngạc nhiên. Nhưng hiện giờ lão đại của anh ta đã không còn kí ức gì với cô gái ấy nữa rồi.
Tìm mãi một lúc lâu Tuấn Thành đành lên sân thượng tìm cô, đến nơi thì thấy cô ngồi bó chân vào một góc mà khóc. Tuấn Thành khẽ lắc đầu rồi đi lại đặt tay lên vai cô.
Cô vốn ghét có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cua-ong-trum-au-my/1325000/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.