Bác Lưu thấy cô sợ đến ngất đi liền đưa cô sang phòng bên cạnh để cô nghỉ ngơi. Bà lấy điện thoại gọi cho anh anh liền cùng đám người kia đi về biệt thự.
- --------------------------------------------------------
Vừa về tới anh liền chạy lên phòng mà bác Lưu nói. Thấy cô nằm ngủ trên giường anh mới an tâm đi lại cạnh giường cô ngồi cạnh cô nắm tay cô rồi nhìn bà quản gia.
Bác Lưu thấy anh nhìn mình nên cũng tự hiểu nên đã kể cho anh nghe mọi chuyện anh nhíu mày nhìn bà. Chuyện ma quỷ gì ở đây?.
-" Chúng ta qua phòng kia xem". Anh nhìn đám Tuấn Thành nói.
Họ nhìn anh rồi đi theo anh sang phòng anh nhưng chẳng có gì cả. Chiếc gương nhốm máu đâu? Chỉ thấy chiếc gương bình thường thôi. Tấm rèm cửa ban công dính máu cũng không có chỉ có tấm rèm cửa trắng tinh. Tim gan ruột đồ đâu chẳng có gì cả? Trên mặt đất cũng không có vết máu nữa là.
Có lẽ vì cô bị sốt nên mới sinh ra ảo giác còn Bác Lưu chắc do vì làm mệt quá thôi. Nghỉ rồi anh đi sang phòng cô nghỉ ngơi mà không để ý một bóng đen ngoài ban công nhìn vào.
Anh đi sang phòng cô cho bác Lưu về phòng nghỉ ngơi còn mình thì lên giường nằm cạnh cô và ôm cô vào lòng.
-" Mọi người nghỉ ngơi đi". Anh nhìn nhóm Tuấn Thành nói rồi ôm cô từ từ khép mi mắt lại.
- --------------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Ánh nắng ngoài trời chiếu vào phòng làm cô hơi cựa nguậy. Anh vốn đã tỉnh giấc lâu rồi nhưng chỉ vì muốn ôm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cua-ong-trum-au-my/1324945/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.