Mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, thợ trang điểm cho cô tốn hai giờ làm xong tạo hình, Phương Y Nhiên kéo cánh tay Quân Tư Khuyết , chỉ cảm thấy trên mặt bắp thịt sắp mỉm cười đến rút gân. Nhưng không hay ho là, cô còn phải làm ra một bộ dáng rất hưởng thụ, bởi vì vai trò của cô là nữ nhân ham làm giàu. Đây là một buổi tiệc tư nhân của giới kinh doanh, mời tới đều là nhân vật có chút mặt mũi trong thương trường, dĩ nhiên, cũng có một số minh tinh nổi tiếng trong điện ảnh và truyền hình quen biết rộng những người tên tuổi. Chỉnh thể mà nói, cái này giống như là một bức ảnh xã hội thượng lưu thu nhỏ, sâm banh, rượu đỏ, mỹ nhân, ánh đèn hoa mỹ ,phục trang tinh xảo , còn có những giọng nói bàn bạc xã giao ồn ào không dứt. Mà xét nhiệm vụ Y Nhiên lúc này, dĩ nhiên là đảm đương bạn gái Quân Tư Khuyết rồi. Kể từ khi bước vào hội trường, cô liền cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng, nữ có nam có, dĩ nhiên, nữ nhân nhiều hơn, hơn nữa đều là loại ánh mắt giết người. Phương Y Nhiên run lẩy bẩy, ngửa đầu nhìn nam nhân bên cạnh một chút, lần nữa ở trong lòng xuống định nghĩa —— kẻ gây tai họa! Hơn nữa còn là kẻ gây tai họa cực kì thảm khốc! Cho nên nói, nam nhân thật đẹp, bình thường cũng đại biểu cho một loại phiền toái. “Thế nào?” Giống như là chú ý tới ánh mắt của cô, Quân Tư Khuyết khẽ nghiêng đầu hỏi. “Không có gì, chỉ là đang nghĩ, anh có rất nhiều nữ nhân theo.” Khóe mắt cô ngắm nhìn bốn phía, chính diện mới có hai, bên trái ba, bên phải một! Chỉ là rõ ràng mà đối với cô tỏ vẻ địch ý , cái khu vực nhỏ như thế mà đã có đến sáu người. “Ha ha.” Hắn cười khẽ một tiếng, “Y Nhiên, cô là đang ghen tỵ sao?” “Tôi làm sao có thể. . . . . .” Cô dừng một chút, cuối cùng nghĩ đến tính tình mà nhân vật mình đang diễn trả lời cái vấn đề này, “Được rồi, tôi là đang ghen tỵ, anh bây giờ là bạn trai của tôi.” Hắn cười đến càng thoải mái, khom lưng ở bên tai của cô hà hơi, “Cô nói phải không sai, tôi bây giờ là bạn trai của cô, cho nên cô ghen tỵ là điều cần thiết.” Loại động tác mập mờ này, quả thực là thêm dầu vào lửa, Phương Y Nhiên thoáng chốc cảm thấy những nữ nhân kia địch ý sâu hơn, quả thật muốn đem cô cho nướng cháy. “Quân tổng, thật hân hạnh, người bận rộn như vậy cũng bớt thời gian đến tham dự!” Thanh âm thân thiện, cuối cùng phá vỡ phần mập mờ này. Quân Tư Khuyết ngồi thẳng lên, nhìn về phía người tới, chính là chủ nhân buổi tiệc họp mặt lần này, Lý Đức Điền, “Nếu là Lý tổng mời, như vậy dĩ nhiên là phải tới.” Một câu nói, nói xong Lý Đức Điền mở cờ trong bụng, “Quân tổng thật đúng là nể mặt Lý mỗ a!” Những lời này, ngược lại là lời thật, dù sao trong giới xã giao ai cũng biết, Quân Tư Khuyết từ trước đến giờ không thích loại xã giao như thế này, trừ những buổi thật cần thiết, sẽ rất ít khi xuất hiện ở các buổi tiệc như thế này. Hôm nay hắn chịu , dĩ nhiên là khiến Lý Đức Điền rất hớn hở, lên mặt rồi. “ Không biết vị tiểu thư . . . . .” Ánh mắt Lý Đức Điền , rất tự nhiên nhìn trên người nữ nhân đứng bên cạnh Quân Tư Khuyết, thậm chí hắn còn chứng kiến Quân Tư Khuyết tay khoác lên ngang hông đối phương, 2 người, giống như là thân mật. “Cô ấy là bạn gái của tôi Phương Y Nhiên, Y Nhiên, vị này là Lý tổng công ty Thịnh Phong.” Quân Tư Khuyết giới thiệu. Mà Lý Đức Điền trợn to hai mắt, gương mặt không dám tin. Phải biết, Quân Tư Khuyết mặc dù bạn gái rất nhiều, nhưng là hắn chân chính chính miệng thừa nhận là bạn gái, lại không có. Vậy có phải hay không đại biểu nữ nhân này rất có thể tương lai trở thành. . . . . . Lý Đức Điền vẫn còn mất hồn, mà những người trong giới thượng lưu, rối rít cùng Quân Tư Khuyết đã làm động tác kêu lên. Chiều nay, Phương Y Nhiên nhìn thấy những thương gia tai to mặt lớn, so với cô hai mươi sáu năm tổng cộng nhìn thấy đều nhiều hơn. Đợi đến khi cô rốt cuộc có thể đi một mình đến khu thức ăn, đã là một canh giờ sau rồi. Cầm đĩa, Phương Y Nhiên an ủi dạ dày đang kêu réo. Bữa tiệc theo ý cô, thật sự nhàm chán rất, sớm biết, nên mượn cớ đẩy chuyện như vậy, ở nhà bồi con mình xem 《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》. “Nhìn dáng vẻ của cô ta, dáng dấp cũng chả có gì đặc biệt, thật không hiểu được dùng thủ đoạn gì, mê hoặc được Quân Tư Khuyết.” “Đúng vậy, cô xem bộ dáng ăn uống, vừa nhìn chính là người nghèo không tiền của.” “Đừng tưởng rằng cô bây giờ có thể đứng ở bên cạnh Quân Tư Khuyết, liền đại biểu cái gì. Ai cũng biết, hắn đối với cùng một cái nữ nhân hứng thú chưa bao giờ lâu dài. Không chừng mấy ngày nữa, cô liền. . . . . . Ha ha.” Thanh âm chế nhạo, kèm theo những tiếng cười nhỏ, ở chung quanh Phương Y Nhiên vang lên. Cho nên hắn sớm nói rồi, sắc đẹp này, có một chút là được rồi, quá nhiều chính là trồng cây gai phiền! Ngẩng đầu lên, Phương Y Nhiên nhìn một chút chung quanh, ngô, sáu nữ nhân trước mắt là người có địch ý với cô sâu nặng nhất. “Các ngươi muốn tìm Tư Khuyết sao?” Cô vừa vội vàng hướng miệng nhét khối gan ngỗng, vừa nói, “Hắn đang cùng Lý tổng, Vương tổng, Vạn Tổng nói chuyện phiếm, các ngươi muốn tìm hắn có thể qua đó.” Những nữ nhân kia, vừa thấy tướng ăn của cô, trên mặt cùng lộ ra khinh thường, “Chúng ta dĩ nhiên biết hắn đang chỗ nào, chúng ta chỉ là muốn nhắc nhở cô, chớ thật cho là có thể bắt được tổng giám đốc Quân gia, nam nhân như vậy, không phải loại người như cô nữ nhân nghèo hèn có thể nắm giữ.” “A, cám ơn.” Nàng làm ra biểu tình thụ giáo, “Trước khi hắn quăng tôi đi, tận lực nhiều vớt chút chỗ tốt .” “Cô ——” một bầy nữ nhân tức tối, nữ nhân tục tằng như vậy bên người Quân Tư Khuyết, đối với họ mà nói, quả thật chính là loại vũ nhục. Không để ý tới những nữ nhân kia quắc mắt, Phương Y Nhiên tiếp tục chọn thức ăn cô bỏ đầy bụng, mà mấy cái nữ nhân kia, là xúm lại nói nhỏ , giống như là đang nghị luận cái gì. Cho đến Phương Y Nhiên đi vào phòng vệ sinh, rốt cuộc biết những nữ nhân kia đang nghị luận cái gì. Khóa cửa! Lại là đem cửa phòng vệ sinh từ bên ngoài khóa trái. Ông trời, là thời đại nào rồi còn đùa giỡn như vậy a, cư nhiên hôm nay còn có người trình diễn. Phương Y Nhiên bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc phát hiện, không cần đem những nữ nhân thông minh kia nghĩ đến quá cao. Ngón tay sờ sờ trên đầu vì cố định kiểu tóc mà có n cái kẹp nhỏ trên đầu, cô rút ra xuống một cây trong số đó, tùy ý đối mặt ổ khóa kia. Ngón tay tinh xảo, chỉ rất là tùy ý loay hoay mấy cái, liền nghe được một tiếng răng rắc rất nhỏ. Đổi thành bất kỳ một thợ khóa nào mở ra ổ khóa này, cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Phương Y Nhiên đung đưa kim băng trong tay, không chút để ý thổi một hơi, “Cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu người khác đối với mình như vậy, mình dầu gì cũng phải đáp lễ, tránh cho cho người ta nói mình không hiểu lễ nghĩa chứ sao.” Nếu như giờ phút này, để cho người khác thấy Phương Y Nhiên, tuyệt đối sẽ giật mình, mặc dù còn là khuôn mặt đáng yêu tựa búp bê, nhưng là trên người cô phát tán ra khí chất, lại hoàn toàn bất đồng . Quả thật tựa như sẽ phải triển khai trò chơi săn mãnh thú! Thân thể linh loạt ở bóng tối di động, cố ý tránh đi thiết bị thu hình trên đường. Đi vòng qua sau lưng hai nữ nhân , mu bàn tay hóa lưỡi dao, chỉ một cú đánh, hai nữ nhân thân thể trong nháy mắt xụi lơ xuống. Phương Y Nhiên tay chân lanh lẹ mà đem họ kéo lê tới chỗ tối, nhìn hai nữ nhân xinh đẹp đang hôn mê kia, khóe miệng lộ ra nụ cưởi thâm trầm không có hảo ý, “Để cho tôi tính tính toán toán, chơi tôi tổng cộng là sáu nữ nhân, mới vừa rồi đã giải quyết xong sáu, con rùa, con cua, chó con đi tiểu cùng gà con mổ thóc cũng vẽ qua, còn nên vẽ tiếp cái gì đây?” Lấy ra một cây bút kí tên to, cô nhìn chằm chằm trước mắt hai khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, cắn cắn cây viết, đột nhiên linh quang thoáng qua, “Tiểu Thiên gần đây thích xem 《 Khải Địch Đại Mạo Hiểm 》, không bằng trong bức tranh mặt hai nhân vật phản diện, con vịt lắm mồm cùng đại quái thú tốt lắm!” Nghĩ đến liền làm, Phương Y Nhiên quơ múa bút trong tay, nhanh chóng ở trên mặt của đối phương vẽ lên hình phim hoạt hoạ. Không thể phủ nhận, Phương Y Nhiên vẽ tranh tài nghệ cũng không tệ lắm, hai động vật phim hoạt hoạ, trong nháy mắt hoạt linh hoạt xuất hiện tại gò má của hai vị danh viện. Thật hay! Đại Công Cáo Thành! Cô hài lòng thu hồi viết ký tên, thình lình sau lưng phát ra thanh âm —— “Quả nhiên rất thú vị.” Thanh âm này, rất quen thuộc, mà ngữ điệu, là càng thêm quen thuộc. Phương Y Nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa tại chỗ ngã xuống. Lấy tốc độ thật chậm, cô vô cùng không tình nguyện xoay người nhìn lại, không ngoài ý muốn, bóng dáng cao lớn cứ như vậy tà tà dựa vào ở góc tường chỗ bóng tối, ánh trăng sáng như bạc, vụt sáng gò má của khuôn mặt yêu mị, vẻ mặt cười như không cười, hiển nhiên đang xem kịch hay. “Anh. . . . . . Ách, tới đã bao lâu?” Khuôn mặt búp bê cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, cô vẫn tồn tại trong lòng một tia hi vọng. “Cũng không phải quá lâu.” Quân Tư Khuyết dừng một chút, nhìn thấy thời điểm hắn nói ra câu này khuôn mặt cô bừng sáng lên, lại bổ sung một câu: “Từ lúc cô bắt đầu vẽ con cua thì thấy thôi.” Nụ cười của cô trong nháy mắt cứng ở trên mặt. Choáng nha, cái này còn là chưa đủ lâu sao? Quân Tư Khuyết chậm rãi đi tới trước mặt Phương Y Nhiên , không nhìn vẻ mặt đề phòng , chỉ nhìn tay của cô, cẩn thận nhìn. Bàn tay mềm mại, ngón tay dài nhỏ, ở mấy nơi then khớp có vết chai. Giống như món đồ chơi, hắn nhẹ vuốt qua lại khớp xương tay cô, “Tôi hôm nay mới biết, thì ra là tay của cô so với nam nhân bình thường còn có lực hơn.” Phương Y Nhiên ở đáy lòng nhanh chóng tính toán cách đối phó, “Nói như vậy, anh từ mới vừa rồi đến bây giờ, một mực xem kịch vui?” “Ngô, cũng có thể nói như thế.” Quân Tư Khuyết cười khẽ một tiếng, “Cô so với tôi tưởng tượng phải có thú vị nhiều hơn.” “Tôi phải nói tiếng cám ơn sao?” Cô bĩu môi, bắt đầu mình kiểm thảo có phải thật vậy hay không an nhàn ngày quá lâu rồi, đưa đến lòng cảnh giác giảm xuống thành lẻ. Hắn cười một tiếng, ngón cái dao động đến lòng bàn tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve phần mềm mại trong lòng bàn tay cô, “Có lẽ yêu cô, không phải là chuyện khó khăn lắm. Nói cho tôi biết, cô như vậy, mới phải là diện mạo thật sự của cô sao?” “Nếu như mà tôi nói không đúng vậy, anh có tin hay không?” Chuyện cho tới bây giờ, cố gắng trước kia của cô, coi như là phí công nhọc sức thôi. Hắn chậm rãi lắc đầu một cái, “Không biết.” “Cho nên, tôi cũng vậy không cần thiết nói thêm gì nữa.” Cô rút tay về, không có thói quen thân mật kia. “Tôi rất ngạc nhiên, tại sao cô phải cố ý giấu bản tính của cô?” Cố ý tạo nên hình tượng nhát gan nhún nhường, hiến mị thảo hảo, để cho hắn sinh ra cảm giác chán ghét. “Tôi. . . . . .” “Đừng nói cô không có, hơn nữa cô cũng không thích tôi đưa những thứ châu báu kia, chung quy lại làlúc nhận được, giả trang ra một biểu hiện mừng rỡ.” Đó là bởi vì cô căn bản không muốn cùng hắn có quan hệ. Phương Y Nhiên mím môi, không hề trả lời, loại thời điểm này, nói càng nhiều, sẽ chỉ làm cô đem bí mật bại lộ nhiều hơn. “Xem ra lần trước, thủ hạ của tôi cho tôi tài liệu cũng không hoàn thiện, bí mật của cô, so trong tưởng tượng ta nhiều hơn.” Quân Tư Khuyết nói xong, dắt Phương Y Nhiên, đi ra khỏi chỗ tối tăm, hướng đại sảnh yến hội đi tới, “Tốt lắm, bữa tiệc cũng mau kết thúc, chúng ta cũng nên đi về phía chủ nhân nói lời từ biệt rồi.” Cô bị động theo sát hắn, “Anh điều tra tôi?” “Cô cho là, tôi có có thể không tra lai lịch một người , mà để mặc cho người nọ ở bên cạnh tôi sao?” Nếu là như vậy, hắn là chủ Quân gia, đã sớm không biết chết mấy trăm lần. “Vậy anh tra được những thứ gì?” Phương Y Nhiên chỉ cảm thấy tâm run lên một cái . Nếu như hắn tra ra Tiểu Thiên là con của hắn. . . . . . Không, sẽ không, Tiểu Thiên mặc dù lớn lên giống hắn, nhưng là khí chất lại hoàn toàn bất đồng , nếu như không phải là quá cố ý đi liên tưởng, cũng sẽ không liên tưởng đến, hơn nữa phần ghi tên ba Tiểu Thiên . . . . . “Tôi biết rõ cô xuất thân ở cô nhi viện, sau khi tốt nghiệp đại học, cùng bằng hữu hùn vốn mở tiệm thức ăn nhanh, có một lần hôn nhân ngắn ngủi, cũng chỉ có hai tháng, sau khi li hôn , sinh ra một đứa con. . . . . .” Khi Quân Tư Khuyết nói đến chỗ này, Phương Y Nhiên cảm thấy lòng sắp trào ra trong cổ họng rồi. “Nhưng mà bây giờ xem ra, cô cũng không có giống như tài liệu viết bình thường như vậy, ít nhất,chủ của một tiệm thức ăn nhanh bình thường, sẽ không có bản lĩnh cô cô vậy.” Vừa nói chuyện, hắn đã mang theo cô đi tới trước mặt người tổ chức bữa tiệc Lý Đức Điền, chào hỏi rời đi. Tác phong nhanh nhẹn, ưu nhã, tuy nhiên cũng cực độ tỉnh táo, nam nhân cẩn thận, Phương Y Nhiên âm thầm nghĩ tới. Không trách được hắn tại không hỏi qua một chút gì bối cảnh gia đình cô …những vấn đề linh tinh là bởi vì hắn đã sớm đi thăm dò qua. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, hắn tựa hồ cũng không có quá mức chú ý Tiểu Thiên, hơn nữa, bí mật cô giấu kín, hắn cũng còn chưa có tra được. Phương Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đi theo Quân Tư Khuyết ngồi lên Cadillac. Tài xế ở trước mặt lái xe, chỗ ngồi trước cùng chỗ ngồi phía sau có một mặt thủy tinh đen đang dần nâng lên, từ ghế sau có thể thấy tình hình phía trước, nhưng là ngồi trước nhưng không cách nào thấy được ở phía sau, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không nghe được. Cái này giống như là không gian riêng tư nhỏ. Ngay khi Phương Y Nhiên xê dịch thân mình, khi chuẩn bị cùng Quân Tư Khuyết bên cạnh kéo ra khoảng cách thì thân thể đối phương đã chồm tới. Nửa người trên của hắn hơn phân nửa đặt ở trên người của cô, không tính sức nặng, làm cho cô hô hấp bắt đầu gấp rút, “Này, anh muốn làm gì?” Đôi tay cô muốn đẩy ra hắn, nhưng bên trong buồng xe, thật sự hành động bất tiện. “Tôi nghĩ, có chút ghen tỵ đó.” Hắn cúi đầu, gặm cắn xương quai xanh nổi lên của cô. “Ghen. . . . . . Ghen tỵ?” Cô thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình, tha Phương Y Nhiên có tài đức gì, lại có thể khiến vị Quân đại thiếu gia này ghen tỵ? ! “Tôi cũng không phải hôm nay mới biết cô có một đứa con, nhưng là bây giờ, tôi xác thực đang ghen tỵ, ghen tỵ nam nhân đã cùng ngươi kết hôn, cho dù các người ly hôn, nhưng là cô cũng đã sinh cho hắn đứa con của hai người.” Trong ngực chút ít ghen tuông, lan tràn, để cho hắn cực độ không thoải mái. Đêm nay, hắn thấy được cô cười ranh mãnh, thấy được cô thân thể nhẹ nhàng giống như quỷ mỵ bình thường đem người đánh ngã, lại thấy được cô bướng bỉnh cầm viết ký tên, vẽ lần lượt nhân vật phim hoạt hoạ. . . . . . Khi đó, tâm hồn thậm chí có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như chỉ cần nhìn cô, cái loại trống không từ khi ra đời tới nay liền không cách nào lấp đầy đó , từng chút một bị lấp đầy . Đây là ma lực mệnh y sao? Giống như là mệnh trung chú định giống như nhau, cho dù hắn đã từng kháng cự qua, nhưng lại như cũ để cho hắn từng điểm một bị nàng hấp dẫn. “Mệnh trung chú định yêu nhau à. . . . . .” Hắn lầm bầm, ngẩng đầu hài lòng nhìn xương quai xanh của cô bị mình để lại dấu hôn ngân, “Về sau, ở trước mặt tôi, đừng che dấu bản thân mình nữa.” Hắn muốn nhìn thấy tính tình thật của cô nhiều hơn, muốn hiểu ơn Nhàn nhạt mùi thơm nước hoa vòng quanh ở trong xe, chóp mũi của cô, tràn ngập tất cả đều là hơi thở của hắn, “Nếu như mà tôi đáp ứng, vậy anh cũng có thể đáp ứng tôi, không điều tra tôi nữa sao?” Cô không quên cò kè mặc cả. “A?” Hắn nhướng nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc cô đưa ra yêu cầu như thế. Nhìn ánh mắt của hắn thật kĩ, cô cuối đầu nghĩ, nói thẳng: “Như anh đoán, tôi có chút bí mật ‘ nho nhỏ ’ , ách. . . . . . Thật rất nhỏ, nhưng là con người của tôi, tương đối chú trọng quyền riêng tư, cho nên . . . . . . Chỉ cần anh không phải cố ý đi điều tra, có một ngày tôi thật sự nguyện ý nói cho anh, tự nhiên sẽ nói ra.” Quân Tư Khuyết trầm ngâm một lát , cười,môi mỏng gợi lên , nhu hóa cả khuôn mặt hắn, vốn là khí chất yêu mị mà lạnh như băng, theo nụ cười của hắn, chuyển thành mê người mị hoặc. Giống như yêu tinh mê hoặc người, ở trong không gian nhỏ hẹp, thả ra toàn bộ lực hút. “Tôi chờ cô, cam tâm tình nguyện nói cho tôi biết.” Môi mỏng khẽ mở, hắn hơi thở thơm như hoa lan nói ra những lời này. Cô kinh ngạc mà nhìn hắn, giống như tâm thần, đều muốn bị hắn hấp dẫn. STOP! Phương Y Nhiên liều mạng thúc giục lý trí của mình. Loại người cô thích, rõ ràng không phải nam nhân so với nữ càng thêm phong hoa tuyệt đại, nhưng là mới vừa rồi trong nháy mắt, cô thế nhưng cảm giác mình đang bị hắn hấp dẫn, đó là một loại phái nam rất mãnh liệt tinh khiết hấp dẫn. Vội vàng đem tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi, cô quay đầu nhìn cảnh trí ngoài cửa xe . Trăng sáng, giắt phía chân trời, sáng như bạc đến khiến lòng người rung động. “Tối nay ánh trăng rất đẹp, ha ha.” Phương Y Nhiên hốt hoảng chuyển đề tài. “Thật là ghét a, ánh trăng sáng quá rồi.” Quân Tư Khuyết nhăn đầu lông mày, mặt có chút chán ghét. “Anh không thích trăng sáng?” Cô kinh ngạc. “Đúng, rất ghét, nhất là lúc trăng rằm.” “À? Rất ít nghe được có người ghét trăng sáng .” Đại đa số người, cũng thích biểu đạt ánh trăng rất đẹp. “Cô muốn biết nguyên nhân sao?” Thần sắc của hắn, lại biến thành bộ dáng tỉnh táo thường gặp, yêu dị vả lại làm cho người ta nắm lấy không ra. Lòng hiếu kỳ bởi vì lời của hắn, tự nhiên nảy sinh. “Như vậy tối mai, tới nhà tôi, cô sẽ biết.” Hắn trong túi áo lấy chìa khóa bằng đồng, bỏ vào trong lòng bàn tay cô. Cô sững sờ nhìn lòng bàn tay, cái chìa khóa nặng trĩu, giống như còn nhiễm chút phần lạnh như băng trên ngón tay hắn. Quân Tư Khuyết từ Phương Y Nhiên trên người dời đi, nhắm mắt dưỡng thần , giống như mới vừa rồi giữa hai người thân cận, đều chưa từng tồn tại qua. Bên trong xe, có thể nghe được, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau . Thở ra, hít vào, dị thường ăn nhịp. Trăng, thật rất tròn. Nhất là đến thời điểm trăng rằm, trăng tròn sáng như bạc , giống như là vòng tròn một dạng, tỏa ánh ở cuối chân trời. Tối hôm nay, nên đi đến nhà Quân Tư Khuyết sao? Phương Y Nhiên do dự không chừng. “Mẹ, mẹ lại thua rồi!” Phương Tĩnh Thiên giọng nói non nớt tựa như gạo nếp, tràn đầy vui sướng. Phương Y Nhiên lúc này mới phát hiện ra, tiền trò chơi trong tay mình bất giác đã biến thành số không, trong trò chơi Đại Phú Ông , cô lại một lần nữa tuyên bố phá sản. “Tiểu Thiên thật thông minh, túi tiền mẹ con lại đại xuất huyết rồi.” Vẫn xem cuộc chiến Dư Dĩ Hạ, rất đúng lúc bật ra tiếng cười có chút hả hê. “Dì, ẵm!” Phương Tĩnh Thiên đưa hai tay ra, tính toán cùng dì thân ái cùng thương lượng phần thưởng chiến thắng phải là cái gì. Dư Dĩ Hạ khom lưng ôm lấy Phương Tĩnh Thiên, thuận tiện hôn gò má của non mịn của nó, “Tiểu Thiên a, dì gần đây phát hiện một tiệm mô hình súng , bên trong có thật nhiều súng, cuối tuần, dì dẫn con đi xem một chút có được hay không?” “Có thật không?” Phương Tĩnh Thiên hưng phấn ngửa lên đầu, “Có phải hay không so chữ viết trên báo còn nhiều hơn?” “Báo?” Dư Dĩ Hạ sửng sốt. Phương Tĩnh Thiên quơ quơ bắp chân, ý bảo mình muốn xuống. Chân mới vừa tiếp xúc mặt đất, liền như một làn khói chạy vào phòng ngủ, không bao lâu, trên tay đã cầm một quyển tạp chí lại chạy vội ra. 《 Quân sự thế giới 》! Dư Dĩ Hạ con ngươi thiếu chút nữa trừng ra, liền nhìn đến Phương Tĩnh Thiên đã ở trước mặt cô lật ra tạp chí, từng tờ một hỏi : “Dì, có súng này, súng này chay không à?” “Tiểu Thiên, con đang xem . . . . . . Ách, tạp chí?” Cái đầu nhỏ suy nghĩ chốc lát, rồi sau đó nặng nề nói nhỏ, “Tiểu Thiên rất ưa thích xem!” ” Con xem hiểu?” Đứa trẻ năm tuổi, xem loại tạp chí này, cô vẫn là lần đầu tiên biết. Phương Tĩnh Thiên lắc đầu, “Rất nhiều chữ Tiểu Thiên cũng không nhận ra, muốn mẹ đọc cho Tiểu Thiên nghe!” Hoàn hảo. Dư Dĩ Hạ thở ra một hơi, ít nhất chứng minh đứa nhỏ này còn thuộc về phạm vi bình thường, không thuộc về cấp bậc quái vật. “Chỉ là mẹ chỉ cần đọc một lần, Tiểu Thiên là có thể nhớ!” Phương Tĩnh Thiên rất đắc ý dương dương cằm nhỏ, “Dì, Tiểu Thiên có phải hay không rất thông minh à? Dì có phải có thể thưởng món đồ chơi cho con ?” Quai hàm đều rơi , Dư Dĩ Hạ nhìn một chút Phương Tĩnh Thiên, nhìn lại một chút Phương Y Nhiên. Phương Y Nhiên nhún nhún vai, “Được rồi, con mình trí nhớ so với đứa trẻ bình thường khá hơn một chút.” “Không phải một chút, là tốt thật tốt?” Dư Dĩ Hạ xoa xoa trán. Thiên tài! Ít nhất ở phương diện trí nhớ, Tiểu Thiên tuyệt đối coi như là thiên tài! “Dì, không phải thưởng cho con sao?” Tiểu Thiên nắm ống quần Dư Dĩ Hạ , con ngươi chuyển động, rất rõ ràng không đạt mục đích, thì thề không bỏ qua. “Tiểu tử, lường gạt mẹ con không đủ, còn muốn gạt dì a!” Dư Dĩ Hạ cười chỉ nhẹ mi tâm nhỏ nhắn, “Được rồi, chủ nhật dì dẫn con đi tiệm mô hình, cũng mua cho con một mô hình súng.” Giọng nói vừa phát ra, nhưng không có nghe được tiếng hoan hô của tiểu tử. Dư Dĩ Hạ kỳ quái hướng bên chân nhìn lại, lại chỉ thấy Phương Tĩnh Thiên sắc mặt biến thành trắng bệch, thân thể nho nhỏ, đột nhiên co rúc thành một đoàn. “Y Nhiên, mau tới đây!” Dư Dĩ Hạ hô, khom lưng ôm lấy Phương Tĩnh Thiên. Phương Y Nhiên nghe tiếng chạy tới, liền thấy con mình dáng vẻ thống khổ, “Tiểu Thiên thế nào?” “Không rõ ràng lắm, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, bạn xem, có phải hay không là giống như mấy lần trước như vậy?” “Nhưng là bác sĩ không phải nói có thể là do đứa nhỏ làm sao?” “Đau —— đau đau!” Phương Tĩnh Thiên khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một đoàn, thân thể nho nhỏ, không ngừng run rẩy, “Mẹ, di di, Tiểu Thiên đau! “Mình lập tức mang Tiểu Thiên đi bệnh viện!” Phương Y Nhiên quyết định thật nhanh. “Mình lái xe, bạn ôm Tiểu Thiên.” Dư Dĩ Hạ đem Phương Tĩnh Thiên dời đến trong ngực Phương Y Nhiên , cầm chìa khóa xe lên. Thời gian ngắn ngủi, trên người Phương Tĩnh Thiên đã thấm ra một tầng mồ hôi. “Tiểu Thiên, không sợ, mẹ ở bên cạnh con.” Phương Y Nhiên ôm thật chặt thân thể nhỏ bé kia, giống như ,có thể đem sức mạnh truyền đến người con mình. Mà trăng trên trời, vẫn như cũ treo thật cao , sáng ngời như vậy. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]