Chương trước
Chương sau
Cuối cùng thì Đinh Tiểu Vĩ vẫn không nỡ để Chu Cẩn Hành ra ngoài làm công cho người ta.
Hắn đoán trước kia Chu Cẩn Hành là cậu ấm nhà giàu, có hơi ham ăn lười làm, không chí tiến thủ, chuyện đó cũng bình thường thôi.
Đinh Tiểu Vĩ vẫn luôn vững tin rằng, một người đàn ông vĩ đại là người gánh vác được gánh nặng gia đình, khiến cho vợ con nhàn nhã vô lo. Cho dù vợ là nam hay nữ, dù sao mình cũng thích người ta. Chu Cẩn Hành nguyện ý ngồi ngốc ở nhà, vậy y cứ ngồi ngốc đi, một thân hắn vất vả nuôi vợ con, đó cũng là điều bình thường.
Hắn có cảm giác hình tượng của mình vô cùng cao lớn vĩ đại, nhất thời trong lồng ngực tràn ngập khí phách nam nhi, bắt đầu không ngừng cân nhắc xem con đường nào sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Lúc tan tầm, giám đốc gọi hắn lại, muốn hắn tối nay đi ăn cơm cùng.
Đinh Tiểu Vĩ vừa nghe liền biết có việc. Quả nhiên, vợ giám đốc mới vừa bỏ tiền ra làm cái bằng lái xe, nhưng cô ấy chưa biết lái, muốn hắn dành thời gian vào thứ bảy, chủ nhật, hoặc sau giờ tan tầm, một giờ trả ba mươi đồng.
Hắn tính toán, người huấn luyện lái xe bên ngoài một giờ cũng ít nhất được bốn mươi lăm đồng, hắn được trả ba mươi, trong lòng không nhịn được mà chửi "Keo kiệt", nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ vui vẻ đáp ứng.
Giám đốc đã yêu cầu, hắn không thể từ chối được, dù sao cũng có thể kiếm thêm một ít khoản thu nhập đi.
Đinh Tiểu Vĩ thương lượng với vợ giám đốc, một tuần ba ngàỳ. Lúc đầu, hắn sẽ lái xe ra biển, tìm chỗ trống trải cho cô ấy luyện tập, về sau cô ấy lại ngại chạy xa tốn kém, bèn luyện tập ở trong một cái sân nhỏ.
Đinh Tiểu Vĩ không thể cãi cô ta, chỉ có thể giúp lái xe trong sân. Dần dà lá gan lớn, cô nàng đòi lái ra đường lớn.
Hắn không muốn nhanh như vậy đã lái ra ngoài. Kì thực, lái xe không phải việc khó, hắn còn ngồi cạnh nhìn chằm chằm, quan trọng là khả năng phối hợp tay chân linh hoạt, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn sợ mình phải chịu trách nhiệm, hơn nữa cô ấy nhanh như vậy đã học xong rồi, hắn sẽ không còn chỗ kiếm tiền.
Nhưng vợ người ta lại cứ khăng khăng mình có kĩ thuật, muốn lái ra ngoài.
Đinh Tiểu Vĩ hết cách, chỉ có thể để cô ấy lái đi, kết quả cũng không mấy hay ho, xe vừa mới ra khỏi cổng lớn đã có chuyện.
Khi cô nàng lái xe ra ngoài đã không chú ý tới người đi xe điện bên cạnh, đợi đến khi nhìn thấy mới phanh lại cũng đã muộn, khiến cả người cả xe người nọ bay thẳng ra ngoài.
Nhất thời cô vợ bị dọa đến choáng váng.
Đinh Tiểu Vĩ gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, chạy nhanh xuống xe.
Người lái xe điện là con trai, nằm trên mặt đất kêu ai ôi, xe đè lên chân y.
Đinh Tiểu Vĩ chạy đến nâng xe lên, sau đó thật cẩn thận muốn dìu người nọ dậy, "Người anh em, cậu không sao chứ?"
Người nọ nhe răng, nhếch miệng kêu to: "Không sao? Không sao ư, anh nhìn thử xem, đầu ngón chân tôi bị đè vào, đau chết mất."
Thanh âm người kia nghe đầm đìa nước mắt, lại còn vang, Đinh Tiểu Vĩ vừa nghe liền đau đầu, tên này cứ như còn bé lắm.
Lúc này cô gái kia cũng xuống xe, cùng Đinh Tiểu Vĩ nâng người kia lên, khẩn trương hỏi, "Sao rồi sao rồi, có muốn đi bệnh viện không?"
Cái tên quái quỷ xui xẻo này quay đầu lại, ngược sáng nên không nhìn rõ, chỉ thấy hé ra khuôn mặt khóc lóc thảm thương, "Các người lái xe kiểu gì vậy, từ khu nhỏ tí đi ra cũng không dừng lại quan sát, may mà xe không đi nhanh, nếu không hôm nay thảm rồi, thật oan uổng a."
Nhìn qua thấy không có chuyện gì, hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Cô nàng liên tục giải thích, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nào, cậu có thể đứng lên không, tôi đưa đi viện khám xem."
Người nọ lắc đầu, "Không cần, tôi không thích đi bệnh viện, bị đè vào chân, tìm cái phòng khám là được, cơ mà cái xe không biết thành ra dạng gì rồi, cô phải chịu trách nhiệm!"
Cô nàng gật đầu, "Yên tâm, nhất định sẽ mua lại cho cậu." Người lái xe gây ra chuyện này, nếu bị tóm được có khi còn phạt tù, lần này đền tiền xong việc, cô nàng phải thắp hương cảm tạ trời đất mới được.
Tảng đá trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng rơi xuống, thằng nhóc này khả năng sẽ không để ý nữa, cũng không phải loại người xảo quyệt gì, nếu thành thật nhận sai, biết đâu cậu ta sẽ bỏ qua cho mình.
Hắn cùng vợ giám đốc thương lượng, cô nàng chạy về lấy tiền, Đinh Tiểu Vĩ lái xe đưa người đến phòng khám.
Đinh Tiểu Vĩ giao chiếc xe điện cho bảo vệ, sau đó mới giúp cậu nhóc lên xe rồi lái đi.
Hắn mở đèn trong xe ra, hai người lúc này đối mặt nhau.
Trên mặt đối phương đều hiện lên một chút biểu tình nghi hoặc, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi......
"A!! Anh!" Thanh niên kia hét to một tiếng, chỉ vào mũi hắn nói không nên lời.
Đầu Đinh Tiểu Vĩ lại thấy đau.
Thanh niên trước mắt chính là người mà ngày trước, hắn cùng Chu Cẩn Hành gặp tại công viên, Tiểu Thành Quản. (Mình nghĩ đây là tên tạm thời đặt ra cho dễ gọi nhân vật này, nghĩa là người quản lí đô thị ý, chứ không phải tên thật nha)
Ngay lập tức Tiểu Thành Quản nghẹn đỏ mặt, nhào lên bóp cổ hắn, "Cái tên chết tiệt này, lại gặp nhau rồi!"
Đinh Tiểu Vĩ không kiên nhẫn, bắt lấy hai cổ tay gầy của y ấn về chỗ, "Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ, chuyện trước kia nói sau, giờ tôi đưa cậu ra phòng khám."
Tiểu Thành Quản quát: "Thằng khốn, lần trước bị mày dúi vào trong bụi cỏ, đập đầu nổi cục u to đùng, hơn hai ngày sau mới xẹp xuống, tao không để yên cho mày đâu!"
Đinh Tiểu vĩ có chút chột dạ, quay mặt sang chỗ khác, "Được rồi, lần đó tôi sai, khi đó tôi uống quá chén, nhận lỗi với cậu a."
Trong mắt Tiểu Thành Quản túa ra tia lửa, "Lần trước đẩy tôi, bây giờ lại đâm tôi, nếu cùng anh đi đến bệnh viện, không chừng trên đường đi lại xảy ra chuyện gì nữa."
Đinh Tiểu Vĩ thanh minh, "Lúc nãy không phải tôi, là cô gái có chồng kia đâm, chuyện nào ra chuyện nấy, cậu đừng đổ oan lung tung."
"Hai người đều tông vào tôi, tôi phải xuống xe!"
Đinh Tiểu Vĩ bực mình kéo y ngồi vào ghế, cài dây an toàn cho y. "Thằng nhóc này, chuyện đó có gì nghiêm trọng đâu, đừng gây náo loạn! Ngồi im, nếu còn cử động, tôi nhét cậu vào cốp xe."
Vẻ mặt Tiểu Thành Quản tràn đầy tức giận, "Anh lại còn uy hiếp tôi!"
"Đúng đấy, tôi cảnh cáo cậu, nếu xuống xe, đừng nghĩ quay trở lại, đến lúc đó thích tìm ai bồi thường thì tự đi mà tìm. "
Mặt y tức đến vặn vẹo, kiên quyết từ chối, rốt cục cũng vẫn lại ngồi im thở phì phò trên ghế.
Đinh Tiểu Vĩ đưa người đến phòng khám gần nhất.
Tiểu Thành Quản cởi giày, Đinh Tiểu Vĩ liền thấy mấy ngón chân của y sưng tím như bánh bao, nhìn rất dọa người.
Bác sĩ nhanh chóng xử lí, y đau đến mức muốn hít gió, hung hăng trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Vĩ.
Đinh Tiểu Vĩ chột dạ, nhanh chóng lộ ra gương mặt tươi cười, "Nhịn chút a, sẽ tốt thôi."
Trong thời gian chờ xử lí, vợ giám đốc đã cầm tiền đến, đi vào cầm một bọc giấy to nhét vào tay Tiểu Thành Quản.
Y nhận lấy ước lượng, hồn nhiên hỏi, "Bao nhiêu a?"
Vợ giám đốc có chút xấu hổ, nghĩ y ngại ít, "Năm nghìn, cậu xem đủ không." (5000 bằng hơn 2 tháng lương của anh Vĩ đó T.T)
Tiểu Thành Quản lập tức đỏ mặt, "Không, không, cái này, rất, rất nhiều, không cần nhiều như vậy, chiếc xe kia cũng chỉ là loại đã qua sử dụng, cũng không bị hỏng nặng quá......"
Đinh Tiểu Vĩ thầm mắng to, mẹ nó thằng này ngu thật, bèn chạy nhanh ra sau chọt chọt lưng y.
Vợ giám đốc lộ ra biểu cảm kì quái, dường như đang đấu tranh trong lòng, cuối cùng coi như có lương tâm mà nói: "Cậu giữ đi, nhỡ đâu xe bị hỏng, dù sao cậu cũng vẫn bị thương mà."
Tiểu Thành Quản toát hết mồ hôi, "Không được, thực sự nhiều lắm, cứ như tôi đang đòi tiền vậy. Cô cho tôi... Cho tôi một ngàn năm đi, chắc cũng không sai biệt lắm đâu."
Đinh Tiểu Vĩ trợn trắng mắt, đã lâu hắn chưa thấy người như vậy, nghe giọng nói cũng biết là người vùng khác, còn trẻ như vậy đã đi làm rồi, hoàn cảnh chắc cũng bình thường, tiền trên trời rơi xuống còn không nhận, thanh niên này là......
Vợ giám đốc càng ngại ngùng, hai người đùn đẩy một hồi, cuối cùng miễn cưỡng để lại hai ngàn.
Cô nàng kéo Đinh Tiểu Vĩ ra ngoài cửa phòng, còn nhét một ngàn cho hắn, vẻ mặt xấu hổ dặn dò, "Thằng nhóc kia thật sự là người tốt, anh giúp tôi chăm sóc nó nhé."
Đinh Tiểu Vĩ quay về phòng, Tiểu Thành Quản vẫn còn đang băn khoăn, cầm phong thư không biết nên để đâu.
Hắn nhìn thấy thằng nhóc này, bỗng nhiên có thiện cảm.
"Phải băng sao? Đau lắm không? "
Tiểu Thành Quản ngẩng đầu nhìn hắn, có vẻ còn bối rối vụ tiền nong.
Đinh Tiểu Vĩ nhếch miệng cười: "Đồ ngốc, vợ của giám đốc tôi có rất nhiều tiền, cho cậu cậu cũng còn không nhận."
Thằng nhóc có chút ai oán nhìn phong thư: "Cái gì của mình thì là của mình, cái gì không phải thì là không phải, không nên lợi dụng người khác, trong lòng tôi cũng rất khó chịu, cần gì chứ, tôi lại cũng không thiếu tiền."
Đinh Tiểu Vĩ sờ đầu hắn, "Cậu còn nhỏ, biết đâu về sau cần dùng tiền. Nào, đứng lên được không, tôi đưa cậu về nhà."
Tiểu Thành Quản chống mép giường ngồi dậy, Đinh Tiểu Vĩ đỡ y, khập khiễng đi ra xe.
Đưa y về nhà, Đinh Tiểu Vĩ muốn số điện thoai của y, "Trước khi chân cậu khỏi, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm. "
Không khí có chút xấu hổ, Tiểu Thành Quản do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đưa số điện thoại cho hắn.
"Mai tôi sẽ nhờ người đưa xe lại cho cậu, nếu xe hỏng, tôi sẽ đem đi sửa."
"Được rồi......"
Đinh Tiểu Vĩ khoát tay, "Tôi đi đây."
Thằng nhóc nhỏ giọng nói, "Cảm ơn anh."
Đinh Tiểu Vĩ nở nụ cười, "Ngủ sớm chút đi."
Hắn mệt mỏi đi về, về đến nhà cũng đã sắp mười hai giờ đêm.
Tuy rằng trước đấy đã gọi điện báo cho Chu Cẩn Hành rồi, nhưng lúc ấy vội, chỉ nói "Xảy ra chút chuyện", cũng không giải thích cẩn thận. Hắn bước vào nhà, vẻ mặt Chu Cẩn Hành tràn đầy lo lắng.
Đinh Tiểu Vĩ vừa cởi quần áo vừa kể cho y nghe chuyện phát sinh hôm nay, nhưng không nói cho Chu Cẩn Hành biết thanh niên bị đâm là người quản lí đô thị hôm nọ, một là cảm thấy không cần thiết, hai là tình huống lúc đó khá xấu hổ, cũng không hay ho mà kể lại.
Chu Cẩn Hành nghe xong mới yên lòng.
Đinh Tiểu Vĩ mệt đến nỗi lười chẳng muốn tắm, cởi quần áo phi thẳng lên giường nằm bất động.
Chu Cẩn Hành lại gần bóp vai cho hắn, lực đạo rất chuẩn, Đinh Tiểu Vĩ thoải mái mà rên hừ hừ.
"Anh Đinh."
"Ừ."
"Tôi nghĩ, tôi nghĩ mình muốn ra ngoài đi làm."
Đinh Tiểu Vĩ mở to mắt, "Làm sao thế, cậu vẫn còn để ý lời tôi nói hôm đó sao?"
"Cũng không phải...... Ngồi ngốc ở nhà mỗi ngày dù sao cũng không được, tôi biết anh vất vả, tôi muốn giúp đỡ anh."
Đinh Tiểu Vĩ ngồi dậy, có chút cảm động mà nhìn y, "Chuyện đó...... Cậu nếu không muốn thì đừng đi, tôi nói lời này là thật lòng đấy. Không dám nói tôi giàu có xa hoa gì, nhưng chúng ta vẫn sống qua ngày được, tôi tình nguyện nuôi cậu, thực sự rất bằng lòng nuôi."
Chu Cẩn Hành cười ấm áp, "Tôi biết, nhưng tôi muốn giúp anh, nhìn anh vất vả như vậy tôi cũng thấy khó chịu."
Đinh Tiểu Vĩ xúc động nhào lên ôm y, gặm hai cái lên môi, "Vợ à, em thực sự quá tốt."
Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ánh mắt lúc sáng lúc tối, "Anh Đinh, ngày mai tôi muốn đi đến chỗ chiêu mộ người tài để làm việc trong thị trường, anh có tây trang không?"
"Tây trang? Đúng ra là không có, tôi cũng chỉ là tay lái xe....... Cậu đi chiêu mộ, làm gì nha?"
"Tôi cũng không biết, nhưng xem TV thấy người ta nói tài chính kinh tế gì đó, tôi đều hiểu được một chút, có lẽ trước kia đã học qua rồi. Tôi làm giấy chứng nhận cùng sơ yếu lí lịch, không phải công ty lớn cũng sẽ không kiểm tra, hẳn là có thể làm giả đi."
Đinh Tiểu vĩ cao hứng nói: "Tốt, có thể bịa được quá khứ là tốt nhất, cậu cao lớn, lại còn thông minh nhanh nhẹn, bọn họ sẽ không nghi ngờ. Như vậy nhé, chiều mai tan ca, tôi dẫn cậu đi mua tây trang, mua một bộ thật đẹp, tút tát lại vẻ ngoài cho cậu."
Chu Cẩn Hành nở nụ cười, "Anh Đinh, cảm ơn."
Đinh Tiểu Vĩ hào khí đáp, "Cũng đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ."
Sáng sớm hôm sau, Đinh Tiểu Vĩ lái xe đến nhà giám đốc lấy lại chiếc xe điện.
Trả lại xe cho giám đốc, giám đốc cho hắn nửa ngày nghỉ, dặn hắn chiếu cố cậu thanh niên kia, lái chiếc xe điện này mà đi đón Tiểu Thành Quản.
Xe không hỏng, Đinh Tiểu Vĩ rất vui mừng, tiết kiệm được thêm chút tiền.
Tới chỗ Tiểu Thành Quản, thằng nhóc còn đang ngủ chưa dậy, lúc bắt máy vẫn còn mơ mơ màng màng.
Đinh Tiểu Vĩ lên tầng, Tiểu Thành Quản đứng dậy ra mở cửa cho hắn.
Y sống ở một khu dân cư nhỏ đã lâu đời, nhưng phòng y mới được sửa sang lại, trông rất dễ chịu.
Đinh Tiểu Vĩ thuận miệng hỏi, "Cậu thuê phòng à, không tồi nha."
Thằng nhóc xoa xoa mắt, "Không phải, là của ông tôi...... Sao anh đến sớm vậy, tôi được nghỉ cũng không cho ngủ một giấc. "
"Tôi đưa cậu đi thay thuốc để còn đi làm, sáng nay tôi rảnh."
Thằng nhóc khập khiễng đi vào phòng tắm, vốc nước ra sức rửa mặt.
Đinh Tiểu Vĩ hô lên: "Ăn cơm chưa đấy?"
"Đương nhiên là chưa."
"Tôi chuẩn bị vài thứ cho cậu ăn nhé."
Động tác rửa mặt trong phòng ngừng lại, một cái đầu đầy tóc quăn sũng nước ngó ra, chớp mắt nhìn hắn, "Tốt thật."
Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được cười một chút, mở tủ lạnh lấy đồ, "Này, cậu bao nhiêu tuổi?"
"...... Hai mươi."
"Nói thật."
"Thì hai mươi mà."
"Không đúng, lần trước cậu không nói như vậy, nói thật đi."
Tiếng nước dần dần yếu đi, một lát sau thằng nhóc mới thở dài một tiếng, "Mười tám."
"Thật ư, đơn vị của cậu tuyển dụng lao động trẻ em à?"
"Anh đừng nói với người khác nha, tôi dựa vào quan hệ của mình với ông tôi mới được vào."
Đinh Tiểu Vĩ bật cười, "Tôi nói với ai chứ, có biết ông cậu là ai đâu. Không đúng, cậu đang tuổi lớn, đi học trung học không tốt hơn sao, chạy đến nơi này làm gì?"
"Tôi đi học sớm, học xong trung học rồi, không đỗ đại học, tôi lại không muốn đi học lại nên bố mẹ cho ra ngoài làm công."
Đinh Tiểu Vĩ nhanh nhẹn nấu cháo, lại chiên thêm hai quả trứng tráng, pha chút xì dầu, bữa sáng tạm bợ được bưng ra.
Trước kia khi Chu Cẩn Hành chưa tới, buổi sáng hắn thường xuyên làm như vậy, sau này Chu Cẩn Hành nấu các món ăn đa dạng hơn nhiều, bây giờ nhìn lại đồ ăn mình vừa làm ra, trong lòng hắn thực sự muốn xin lỗi con gái yêu Linh Linh của mình.
Tiểu Thành Quản sạch sẽ đi ra, đứng cạnh nhìn hắn nấu ăn, "Anh làm nhanh thật."
"Ừ, quen rồi, cậu ngồi đi, đứng nhiều sẽ đau."
"Làm gì yếu ớt như vậy chứ, vẫn có thể đứng mà." Nhưng y nghe hắn nói xong vẫn ngồi xuống.
Đinh Tiểu Vĩ bưng bữa sáng vừa được chuẩn bị chu đáo lên, "Ăn đi."
Tiểu Thành Quản nhìn nhìn trứng tráng hơi cháy, lộ ra nụ cười pha chút ngại ngùng, "Cám ơn nhé, kì thật anh cũng không xấu đâu."
Đinh Tiểu Vĩ đặt mông xuống ngồi đối diện y, "Tôi vốn là người tốt, là cậu có thành kiến với tôi."
"Thành kiến gì chứ, anh cùng người kia ở trong bụi cỏ...... Cái đó...... Sau đó anh còn đánh tôi......" Thằng nhóc càng nói mặt càng hồng, rốt cuộc nói lắp luôn.
Môi hồng răng trắng, diện mạo hết sức thanh tú, nhìn qua giống thiếu nữ, mặt đỏ lên lại càng đẹp. Đinh Tiểu Vĩ thấy thú vị, ngẫm lại chuyện khi đó cũng không thấy xấu hổ nữa, ngược lại nhìn bộ dạng khốn đốn của y lại muốn cười mãi.
Tiểu Thành Quản thở dài, trừng hắn một cái, "Thật ra lúc đó tôi không định phạt các anh, chỉ muốn dọa thôi......"
Đinh Tiểu Vĩ "À" một tiếng thật dài, "Tôi không phải đã bị dọa rồi sao, hơn nữa lại còn uống rượu, hai ta có duyên như vậy, có ân oán gì thì bỏ qua hết đi nhé."
Thằng nhóc không nhịn được mà cười mỉm, "Được rồi...... Chúng ta xưng hô như thế nào?"
"Tôi là Đinh Tiểu vĩ, cậu gọi tôi...... Gọi là chú Đinh đi."
"Chú Đinh? Anh già như vậy sao?"
"Tôi so với cậu không chỉ lớn hơn mưởi tuổi đâu, gọi chú Đinh đi. Này, cậu tên gì?"
"Tên tôi là Chiêm Cập Vũ, Chiêm nghĩa là trời phù hộ, Cập Vũ là mưa đúng lúc."
"Ha, tên này được đặt có chủ đích nha, ai đặt cho cậu vậy?" Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được mà đùa, "Có phải nhà cậu khi đó không có thịt ăn, lại vừa đúng lúc sinh cậu ra?"
Thằng nhóc trợn tròn mắt, "Đi chết đi, là do ông nội tôi thích truyện Thủy hử."
Đinh Tiểu Vĩ cười ha ha.
Chờ y cơm nước xong, hắn dùng xe điện đưa y đến phòng khám.
Tháo lớp băng gạc, máu đều dính hết lên da thịt, thằng nhóc đau đến mức muốn đập vào ván giường, Đinh Tiểu Vĩ nhìn thấy lại cũng hơi khó chịu.
Chờ khám xong cũng đã hết buổi sáng, Đinh Tiểu Vĩ đưa người về nhà, Chiêm Cập Vũ muốn mời hắn ở lại ăn cơm.
Hắn nhìn đồng hồ, giờ này về nhà cũng đã muộn, đến công ty thì lại quá sớm, ở lại đây ăn chút gì cũng được, bèn định đồng ý ở lại.
Còn chưa kịp nói, chuông điện thoại vang lên, nhìn xuống, là Chu Cẩn Hành gọi.
"Ơi, vợ à?"
Chu Cẩn Hành ở đầu bên kia nở nụ cười, "Anh lại gọi bậy rồi."
Đinh Tiểu Vĩ cười hì hì không ngừng, "Sao vậy?"
"Về nhà ăn cơm đi, không phải giám đốc cho anh nửa ngày nghỉ sao?"
"Đúng thế. Cậu nấu cơm?"
"Nấu xong rồi, về ăn đi, đừng ăn tạm bợ bên ngoài, đồ ăn không sạch sẽ."
Đinh Tiểu Vĩ cảm động muốn khóc, hắn cảm thấy Chu Cẩn Hành hiền lành như bước ra từ thiên đường vậy, "Được rồi, tôi sẽ về ăn, nửa giờ nữa sẽ về a."
Hắn cúp máy, quay đầu liền thấy Chiêm Cập Vũ nhìn hắn với ánh mắt không quá thoải mái.
Hành lang có hơi vắng vẻ, giữa trưa cũng không ai qua lại, thanh âm đầu bên kia điện thoại quá rõ ràng, nhất thời Đinh Tiểu Vĩ có chút xấu hổ.
Cũng may da mặt hắn dày, nhất là đối với thằng nhóc tâm tình còn chưa đủ mạnh mẽ, có vẻ như hắn lại càng da dày thịt béo, vì thế nên rất thản nhiên cười cười, "Là chuyện lần trước......"
Chiêm Cập Vũ có chút thất vọng nhìn hắn, "Vậy là anh không ở lại ăn cơm với tôi."
Đinh Tiểu Vĩ vừa muốn nói gì đó, lại hơi không đành lòng.
Hắn nhớ tới bản thân mình hồi mới lên thành phố, cũng mắt nhắm mắt mở, bạn bè người thân đều không có, kể cả người trò chuyện bình thường hay cùng nhau ăn bữa cơm cũng không, mà Chiêm Cập Vũ còn nhỏ tuổi hơn hắn lúc đó.
"Nếu không thì cậu đến nhà tôi ăn đi, chân cậu như vậy cũng không tiện nấu cơm."
Mắt y sáng lên, "Thật ư?"
"Ừ, thật mà, tôi, chuyện kia...... Cậu ấy biết nấu cơm."
Chiêm cập Vũ nở nụ cười, "Thật tốt nha."
---------
Chương này dài ghê ;;-;; và khó edit chỉ kém chương 1 thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.