Chương trước
Chương sau
"Còn anh thì sao?"
Lúc này mà còn hỏi câu đấy, có khác gì hỏi "Anh có yêu em không" không?
Đinh Tiểu Vĩ thẹn quá hóa giận, hai tay hắn quơ lung tung, rốt cuộc cũng với được một sợi dây điện.
Hắn đoán chắc là mấy cái dây sạc điện thoại linh tinh, kéo lên quả nhiên thấy điện thoại, hắn cầm điện thoại phi thẳng vào đầu Chu Cẩn Hành.
Chu Cẩn Hành rên một tiếng, lực đạo trên tay yếu đi.
Đinh Tiểu Vĩ ba chân bốn cẳng đẩy y ra, chật vật từ dưới đất đứng lên.
Trước tiên hắn vọt tới nhà tắm muốn tìm khăn tắm.
Cũng thật lạ lùng, khách sạn cao cấp thế này mà ngay cả khăn tắm cũng không có, chỉ có mấy cái khăn mặt xếp ngay ngắn trên giá, hắn hoài nghi có phải do tên khốn Chu Cẩn Hành cố ý không, buộc hắn phải quấn khăn mặt lộ nửa mông ra ngoài, dù thế nào cũng phải gây cản trở cho hắn. 
Nhưng không thể cứ ngu người ở đây được, Chu Cẩn Hành tinh trùng xông lên não, không chừng đang ngủ y lại giở trò, chẳng biết được y sẽ làm gì.
Bất đắc dĩ hắn đành phải quay lại phòng ngủ, thật sự trùm chăn lên người.
Mất mặt thì mất mặt, mẹ nó ai biết mình là ai đâu.
Chu Cẩn Hành ôm đầu dựa vào tường, ánh sáng le lói từ nhà tắm chiếu ra làm cả căn phòng dị thường u ám, Đinh Tiểu Vĩ bị ánh mắt đen kịt của Chu Cẩn Hành nhìn chằm chằm, bất giác thấy không thoải mái.
Tâm tư y quá sâu, hắn luôn có cảm giác bất cứ lúc nào cũng bị y tính kế.
Hắn cẩn thận men theo bờ tường ra tới cửa, đồng thời phòng bị Chu Cẩn Hành có thể bất ngờ xông lên.
Cái mông già của hắn lại làm cho cậu công tử này theo đuổi, thực sự loạn rồi.
Nhớ lại một câu trước kia hắn từng chê cười, "Nếu chuyện này phát sinh trên người hắn, mẹ nó quả thật rất hài hước."
Ngay trước kia Đinh Tiểu Vĩ sắp ra đến cửa, Chu Cẩn Hành mới nói một câu, thanh âm có chút run rẩy, "Anh Đinh, em rất nghiêm túc."
Hắn bỗng thấy mũi mình chua xót, thô bạo nắm nắm đấm cửa mở ra, cuộn chăn xông ra ngoài.
May mắn lúc đi thang máy xuống không đụng phải ai, nhưng thang máy này dẫn ra bãi tắm, có vài người vây lại xem.
Đinh Tiểu Vĩ điềm nhiên như không bước nhanh, thật vất vả tìm trong ngăn tủ bộ quần áo của mình, thu thập chỉnh tề rồi vội vã đi luôn.
Về đến nhà đã hơn ba giờ sáng.
Tuy rằng hắn cử động rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Dung Hoa.
Dung Hoa bật đèn ngủ mờ mờ trước đầu giường lên, lầm bầm hỏi, "Giám đốc nói mình không về, sao lại đã về rồi?"
Nửa đêm về nhà còn có người chờ hắn, cho dù Đinh Tiểu Vĩ với người phụ nữ này không có cái gọi là tình yêu, nhưng cô vẫn khiến trong lòng hắn tràn ngập sự ấm áp cùng cảm kích.
"Ở đó không ngủ nổi, vẫn muốn về nhà hơn."
Dung Hoa nở nụ cười, vén chăn lên, "Vào đây nhanh lên, lạnh lắm." 
Đinh Tiểu Vĩ cởi áo ngoài rồi lên giường, hơi ấm dễ chịu của Dung Hoa trong ổ chăn nhanh chóng lan ra, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Yêu hay không, có thể sống cùng nhau hay không, còn quan trọng sao? Thế giới này có bao nhiêu người thật sự cần tình cảm mới ở chung được?
Nếu không phải do bị Chu Cẩn Hành liên tục quấy rối, nhắc nhở hắn vẫn còn hối tiếc, kì thật hắn đã cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Phải thấy hài lòng mới có thể sống vui vẻ. Nói chung là, để muốn bản thân thoải mái, nhất định phải loại bỏ Chu Cẩn Hành ra khỏi cuộc sống của hắn.
Ngày hôm sau Đinh Tiểu Vĩ đi làm từ sớm, đi được nửa đường mới nhớ hôm nay có tài liệu xét duyệt cần phải nộp, hắn quên mang, đành phải quay về lấy.
Vừa về đến dưới tầng, xa xa đã thấy Dung Hoa cầm cái túi, đại khái là ra ngoài bán rau, đang đứng dưới nhà cùng một người đàn ông hắn chưa từng thấy qua nói chuyện.
Dung Hoa là thu ngân ở một siêu thị, giờ giấc làm việc không giống mọi người, hôm nay cô được nghỉ.
Đinh Tiểu Vĩ tưởng là hàng xóm gần nhà, nhưng chưa lại gần, hắn đã có cảm giác không đúng lắm.
Người đàn ông kia có chút lằng nhằng, vẻ mặt Dung Hoa tức giận, hai người càng nói càng lớn tiếng, như thể phải làm ầm lên mới được.
Đinh Tiểu Vĩ chạy nhanh tới, chợt nghe Dung Hoa tức giận nên hơi nói lắp, nói "gia đình" gì đó, sau đó quát tên kia cút đi.
Hắn kêu một tiếng, "Dung Hoa."
Dung Hoa quay lại, thấy hắn rồi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đinh Tiểu Vĩ cau mày đi lên đẩy người đàn ông một cái, lạnh lùng nói: "Mẹ nó lằng nhằng với vợ tôi làm gì, anh là ai?!"
Người đàn ông có vẻ tuổi tác không sai biệt bọn hắn lắm, cao trung bình, mặc tây trang có vẻ rẻ tiền, đáng tiếc vẻ mặt gã lại kiêu ngạo, bộ quần áo chật cứng, nhìn qua có hơi buồn cười.
Mặt gã biến sắc, hung hăng trừng Đinh Tiểu Vĩ, nghẹn họng không nói nên lời.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng rất không thoải mái, ngữ khí đương nhiên không tốt mà hỏi Dung Hoa, "Đây là ai?"
Sắc mặt Dung Hoa tái nhợt, môi hơi run, cô không nói gì.
Đinh Tiểu Vĩ thấy cô như vậy còn có chút mềm lòng. Dung Hoa vẫn luôn là người phụ nữ dịu dàng, thuộc kiểu người không có lá gan đi cãi nhau với đàn ông, có đôi khi ngay cả chính con mình còn không nỡ quát.
Hắn mềm giọng, "Mình không sao chứ?"
Dung Hoa lắc đầu, nói với người kia, "Anh, anh cũng thấy đấy, tôi kết hôn rồi, đừng đến tìm tôi."
Người đàn ông kia hung hằng liếc Đinh Tiểu Vĩ một cái rồi xoay người đi.
Đến đây thì hắn cũng có thể đoán ra người kia là ai.
Trong lòng hắn tuy không thoải mái, nhưng đây cũng không phải lỗi của Dung Hoa, những cặp vợ chồng thế này kì thật cũng chẳng mấy khi gặp mặt, dù sao họ vẫn còn tài sản chung - đứa con. Căn bản bọn họ cả đời đều vẫn sẽ có dính dáng đến nhau. 
Hắn cũng không phải không chuẩn bị tâm lí.
Người nọ đi rồi Dung Hoa liền khóc, Đinh Tiểu Vĩ thấp giọng an ủi.
Dung Hoa chỉ khóc, cái gì cũng không nói, hắn không hỏi, căn bản cũng chẳng muốn biết.
Hắn nhớ khi Dung Hoa mới về đã tâm sự một chút với Chu Cẩn Hành. Trong lòng cô nhất định có rất nhiều nỗi khổ muốn nói, nhưng chắc chắn không phải buồn về cuộc hôn nhân mới của chồng cũ mình, giống như hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ kể cho Dung Hoa rằng hắn đã bị Giang Lộ bỏ như thể nào.
Đinh Tiểu Vĩ còn phải đi làm, dặn cô nếu người kia còn đến thì gọi điện cho hắn, xong rồi vội vàng rời đi.
May rằng hắn không đến muộn. Xa xa Tiêu tổng đang cùng nhân viên nói gì đó, vừa thấy hắn bèn đùa, "Đinh sư phó, thân thể thế này không ổn đâu, ngâm nước một tí đã ngất."
Đinh Tiểu Vĩ xấu hổ cười không ngừng, "Tôi không nghĩ lại lợi hại như vậy, trước kia không ngồi lâu, hôm qua ngồi lâu hơn một chút, tự thử thách chính mình."
Tiêu tổng đứng dậy, cười ha ha, "Không sao là tốt rồi, về sau phải biết giới hạn của mình." Tiêu tổng đưa văn kiện cho hắn, "Đây, chú giúp tôi mang cái này đến chỗ Chu tổng, tôi cho chú địa chỉ."
Đinh Tiểu Vĩ "A" một tiếng, thương lượng mà nói: "Tiêu tổng, ngài xem...... Hôm qua, chuyện hôm qua thật ngai quá, có thể nhờ Tiểu Triệu đi được không?"
"Không sao cả, có gì mà ngại, chú là đàn ông, như vậy không được đâu."
Vẻ mặt Đinh Tiểu Vĩ trở nên khó xử.
Tiêu tổng an ủi: "Nhờ chú mang cái văn kiện thôi mà, cũng không phải bắt chú ngồi xông hơi với ngài ấy, chú cầm văn kiện đưa tới công ty rồi chạy lấy người là được, Chu tổng trăm công nghìn việc, người ta cũng không có thời gian gặp chú đâu, chú sợ cái gì."
Gã nói như vậy, Đinh Tiểu Vĩ mới an tâm một chút.
Quả nhiên đến công ty Chu Cẩn Hành gửi văn kiện cho quầy lễ tân, hắn không hề thấy y.
Mối quan hệ giữa giám đốc của hắn cùng Chu Cẩn Hành ngày càng thân thiết.
Đinh Tiểu Vĩ sau này có gặp Chu Cẩn Hành hai lần, may mắn là đều vào lúc y đang ăn cơm, biểu hiện của y vô cùng bình thường. Nhưng y càng bình thường hắn càng sợ, sợ một ngày nào đó y bỗng dưng nổi điên, mỗi lần nghe mình phải đi gặp Chu tổng hắn đều nơm nớp lo sợ.
Một thời gian sau, Đinh Tiểu Vĩ nhận được cuộc điện thoại đã lâu không liên hệ từ Chiêm Cập Vũ.
Kì thật hắn vẫn muốn biết thằng nhóc dạo này thế nào, nhưng nghĩ đến chuyện trước kia lại ngại, hắn nghĩ Tiểu Chiêm cố tình không liên lạc với mình, thằng nhỏ cũng có lòng tự trọng.
Nhưng hôm nay y chủ động gọi khiến hắn rất cao hứng.
"Chú Đinh, dạo này ổn chứ?"
"Khỏe, rất khỏe, cậu thì sao? Học hành thế nào?"
"Mỗi ngày tôi phải làm một đống đề, mệt mỏi lắm, nhưng tôi cảm thấy mình tiến bộ rất nhanh."
Đinh Tiểu Vĩ vui vẻ hẳn lên, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, ba tháng nữa là thi, cậu cố gắng lên, chịu đựng khoảng thời gian này rồi sau lên đại học chơi thế nào tùy cậu."
"Ừ, tôi biết." Tiểu Chiêm nhẹ nhàng cười hai tiếng, "Chú Đinh, tôi gửi lại chú hai ngàn, còn ba ngàn một thời gian sau tôi sẽ trẻ chú."
"Chuyện này không vội, cậu trước tiên cứ học đi, chờ thi xong rồi chú Đinh sẽ ăn mừng với cậu."
"Tốt!" Ngữ khí y nhẹ đi một chút, "Chú Đinh, thầy tôi nói cuộc thi phía trước phải cố thả lỏng tinh thần. Đợi trước khi thi mấy ngày chú bồi tôi đi, hai ta uống chút rượu, đánh bài, tâm sự linh tinh, tôi với chú vui vẻ một tối."
Đinh Tiểu Vĩ cười đáp: "Không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể thi tốt, chuyện này tính là gì."
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu, đối với những chuyện trong quá khứ cũng không đề cập đến.
Có những điều xảy ra trong quá khứ thì cứ để nó trôi đi, nhắc đến rất ngột ngạt, vô nghĩa.
Yên bình hơn một tháng, Chu Cẩn Hành không làm phiền hắn nữa, hắn cảm thấy an nhàn không ít.
Nhưng hắn lại không hề nghĩ rằng nhà mình lại có chuyện lớn.
Ngày đó thời tiết rất tốt, nắng vàng ấm áp dễ chịu, Đinh Tiểu Vĩ nhàn rỗi đứng ở cửa sổ văn phòng cạnh sân thượng phơi nắng.
Đúng lúc này hắn nhận được cuộc gọi từ Dung Hoa, bắt máy liền biết có chuyện không ổn, Dung Hoa khóc nghẹn đến nỗi thở không ra hơi, bảo hắn lao ngay tới bệnh viện, Gia Gia gặp chuyện không may. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.