Đinh Tiểu Vĩ không muốn tiếp tục đề tài này, dù sao biết nhiều chuyện về y đối với hắn cũng không lợi lộc gì, trái lại còn là gánh nặng.
Hắn nhớ tới thằng cháu xui xẻo của mình, bèn nói: "A, chuyện của Tiểu Chiêm lần trước, cảm ơn cậu."
Chu Cẩn Hành gật gật đầu, "Không sao cả", sau đó dừng một chút hỏi ngược lại: "Vì sao anh để ý cậu ta như vậy?"
Đinh Tiểu Vĩ nghĩ nghĩ, "Tiểu Chiêm là thằng nhóc rất tốt, chỉ là không hiểu chuyện lắm, tôi giúp được thì giúp, tích phúc cho con gái sau này."
Kì thật hắn cũng không rõ vì sao mình lại giúp, có thể nhìn y tuổi nhỏ gây họa làm hắn có chút đồng cảm, lại cũng đã nhiều năm rồi chưa có ai thích hắn như vậy, Đinh Tiểu Vĩ cũng khó không có thiện cảm đặc biệt với y, đó chỉ là lẽ thường tình.
Chu Cẩn Hành chăm chú nhìn hắn, cười nói: "Anh thế nhưng cũng đừng coi trọng cậu ta."
Đinh Tiểu Vĩ "Hứ" một tiếng, "Cậu đừng cho rằng ai cũng giống mình, chỉ cần là nam đều được."
Chu Cẩn Hành nhíu mày, "Anh nói vậy có ý gì?"
"Không hiểu? Trước kia tôi cũng không hiểu, bây giờ thì đã thông. Nói đúng ra là lúc tôi đưa cậu về nhà, cậu đã dụ dỗ tôi. Vì sao á, bởi vì cậu không còn lựa chọn nào khác, vừa vặn tôi bộ dạng không tồi, cậu cũng cô đơn tịch mịch, cứ như thế nên chuyện mới xảy ra." Đinh Tiểu Vĩ hiện tại thông suốt, ngay cả chuyện từng khiến hắn khó chịu như vậy cũng đã có thể chế giễu mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-co-con-co-giuong-am/1495043/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.