Đời này Đinh Tiểu Vĩ không ngờ rằng mình cũng có lúc bị người ta giam lỏng một ngày.
Mặc dù ăn uống, đãi ngộ không tồi nhưng chẳng ai muốn mình bị nhốt cả, dù có là cái lồng bằng vàng đi nữa.
Bác sĩ chạy qua chạy lại mấy lần, từ lần thứ hai Linh Linh đã bắt đầu hạ sốt. Tuy rằng nhìn con bé vẫn thiếu sức sống, nhưng may mắn không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể bình phục.
Qua hai ngày, Linh Linh đã khá hơn, cũng không còn thấy thích thú nơi này nữa, bắt đầu hỏi ba ba khi nào về nhà.
Đinh Tiểu Vĩ cũng muốn biết bao giờ có thể về nhà, trước mắt lại chỉ có thể trả lời lấy lệ, "Sẽ nhanh thôi."
Hắn không biết những ngày sau sẽ thế nào. Vạn nhất thằng khốn Chu Cẩn Hành vẫn nhốt bọn hắn lại, hắn không thể đi làm, Linh Linh không được đi học, có khi hai người còn mất luôn nhân khẩu.
Lưới chống trộm ngoài cửa sổ rất nhạy, không có công cụ nào có thể giúp hắn trốn ra, hơn nữa hắn cũng không dám có hành động quá bạo lực, sợ làm con bé hoảng.
Hắn có tay có chân, nhưng ngoài ngồi chờ ra, cư nhiên lại không có cách nào, điều đó khiến hắn đã mệt mỏi lại càng căm hận.
Bị nhốt liền ba ngày như vậy, hiếm khi có ngày quốc khánh được nghỉ cũng đã trôi qua hơn nửa.
Linh Linh không hiểu vì sao bố con mình ngày nào cũng ở trong phòng này, Đinh Tiểu Vĩ phải nói dối con bé, con bé còn nhỏ nổi tính, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-co-con-co-giuong-am/1495034/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.