Chương trước
Chương sau
Dưới sự bảo vệ của Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo, đàn em của Quỷ Đói không thể đến gần anh, Lý Thiệu Minh ngồi trong biển người nghỉ một lát cảm thấy thể lực đã hồi phục không ít, nội thương trong người đỡ hơn vừa nãy nhiều.

Anh thấy Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh đang bị cả biển người vây đánh, Triệu Thế Hy đã không còn sức nữa, khi đàn em của Quỷ Đói bổ nhào về phía cô như châu chấu, cô cắn răng gắng gượng đánh từng tên một, cố gắng không để đối thủ đánh thương. Cuồng Phong đã bị nhốt vào trong một chiếc lưới lớn và đang bị đám đàn của Quỷ Đói ra sức giằng kéo, nhưng rồi hắn cũng bị kéo ngã. Lúc bọn chúng xông lên dùng đao dùng kiếm đâm chém hắn, hắn dùng súng lục liên tục bắn hạ từng kẻ một.

Muốn thoát ra khỏi lưới lớn của đàn em Quỷ Đói nhưng không sao làm được.

Lôi Tiểu Minh ngã trên đất đang ra sức dùng Song Đao đỡ lấy từng nhát chém trường đao của đối thủ. Cây Song Đao trong tay cậu ta là một vũ khí cấp cao, bảo đao sắc bén chém sắt như bùn. Trường đao cấp thấp đám võ sĩ sử dụng vừa tiếp xúc với Song Đao của cậu ta, gần như muốn đứt gẫy, nếu cậu ta không có vũ khí cấp cao bảo vệ thì e là sẽ bị thương không hề nhỏ.

Những người này liều mạng đều là vì bảo vệ anh!

Bọn họ là những người sống tình nghĩa, đã đồng ý sẽ làm bạn với Lý Thiệu Minh và hết lòng tuân thủ lời hứa không rời bỏ anh.

Thật ra giữa anh và bọn họ không có bất kỳ lợi ích nào, chỉ có tình nghĩa và tình bạn.

Cảm ơn các cậu vì đã tốt với tôi như vậy.

Nếu ngày hôm nay Lý Thiệu Minh tôi không chết, tôi nhất định sẽ dùng cả cuộc đời này để báo đáp các cậu.

Còn thiếu một chút nữa, chỉ cần tôi khôi phục lại một chút thể lực, có lẽ tôi vẫn còn cơ hội đánh bại Quỷ Đói.

Hôm nay tôi đã làm sai hai việc, thứ nhất là vì cái lợi trước mắt mà đánh giá thấp thực lực của Quỷ Đói, không nên tấn công hắn ta nhanh như vậy. Thứ hai tôi đã quen chiến đấu một mình và quên mất mình còn có đồng đội, tôi không phân công nhiệm vụ cho mọi người, tôi vẫn chưa quen chiến đấu tập thể.

Nhưng tôi đã bắt đầu quen với mọi người, biết cách tận dụng sự giúp đỡ của mọi người rồi…

Lý Thiệu Minh nhắm mắt lại, tập trung chân khí trong người với tốc độ nhanh nhất.

“Ha ha ha, tên Lý Thiệu Minh kia không ổn rồi, vừa mở mắt giờ nhắm mắt lại, ngay cả đồng đội hắn cũng không cần nữa. Chỉ còn lại một mình cậu chủ Chu, chỉ cần tiêu diệt cậu chủ Chu thì có thể giải quyết Lý Thiệu Minh một cách dễ dàng. Mấy người nghe đây, tập trung toàn lực tấn công vây bắt cậu chủ Chu rồi giết chết Lý Thiệu Minh!”, Hàn Bân đứng trước cổng biệt thự kêu to với vẻ mặt đắc ý không nói nên lời.

Nhưng chẳng có ai để ý đến hắn.

Biển người vẫn chia thành mấy nhóm, nhóm thì ra sức tấn công Triệu Thế Hy, nhóm thì liều mạng bao vây Lôi Tiểu Minh, nhóm thì dốc sức vây đánh Cuồng Phong.

“Chuyện này là sao?”, thấy không ai để ý mình, Hàn Bân ngỡ ngàng nhìn về phía Thanh Phong, Lãnh Thi và Quỷ Đói.

Thanh Phong khó xử, Lãnh Thi mặt vô cảm xúc.

Trong mắt Quỷ Đói hiện lên sự khinh bỉ, ưỡn thẳng người nói: “Tập trung toàn lực tấn công Chu Bảo Bảo”.

Nghe lệnh của Quỷ Đói, biển người lập tức có sự thay đổi, chỉ còn lại một bộ phận nhỏ bao vây Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh, đám người còn lại hô một tiếng điên cuồng xông về phía Chu Bảo Bảo.

“Mẹ kiếp!”

Chu Bảo Bảo kêu một tiếng quái gở, cậu ta nhếch miệng khi thấy cả biển người đột nhiên ồ ạt đổ dồn về phía mình, lập tức giao chiến với bọn chúng.

Trong đám người này có không ít cao thủ, có kẻ trực tiếp chém cậu ta bằng bảo đao và bảo kiếm, có kẻ nhảy lên thật cao tấn công từ không trung.

Có quá nhiều người, lúc bọn chúng đồng loạt tấn công Chu Bảo Bảo, đám võ sĩ nhảy lên cao tạo thành một bức tường bao vây, trông thấy đám võ sĩ ùn ùn kéo tới đánh mình, cậu ta lập tức ra sức khua Quạt Giấy Trắng trong tay, cố gắng ngăn cản sự tấn công của kẻ địch, bảo vệ Lý Thiệu Minh ngồi đằng sau cậu ta.

“Anh!”, trông thấy cả biển người dồn toàn lực tấn công Chu Bảo Bảo và Lý Thiệu Minh, Triệu Thế Hy cắn răng vung mạnh chiếc búa lớn về phía bọn họ, giúp Lý Thiệu Minh đánh bay vài tên võ sĩ muốn tấn công anh.

Sau khi ném chiếc búa đi, sức lực của Triệu Thế Hy cũng dần cạn kiệt, cô thấy bản thân không thể bảo vệ Lý Thiệu Minh được nữa, ánh mắt không khỏi trở nên tuyệt vọng.

Nếu hôm nay Lý Thiệu Minh chết, cô tuyệt đối sẽ không tham sống sợ chết, giết được ai thì giết, cô nhất định sẽ đồng quy vu tận với Quỷ Đói.

“Chúng ta sắp bị giết rồi sao?”, Lôi Tiểu Minh nằm trên đất nhìn vô số đao kiếm chém tới trước mặt, lập tức dựng Song Đao lên chống đỡ.

Sức mạnh của mấy chục người tấn công cậu ta cùng một lúc rất lớn, rầm một tiếng, trực tiếp đập nền đất cậu ta nằm thành một cái hố nhỏ. Lôi Tiểu Minh cảm thấy hai cánh tay cực kỳ đau nhức, trái tim đập nhanh kinh khủng. Cậu ta ra sức dùng đao bảo vệ mình, trông thấy từng tên võ sĩ hung hãn trước mặt, trong mắt cũng dần hiện lên sự tuyệt vọng.

Cuồng Phong tiếp tục hạ gục đối thủ bằng một viên đạn, khoảnh khắc lại một tên võ sĩ nữa xông về phía hắn, hắn lập tức bóp cò nhưng chỉ nghe thấy tiếng cò súng kêu tạch tạch, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

“Anh Lý, tôi không kiên trì được nữa rồi!”

Bức tường người trước mặt Chu Bảo Bảo ngày càng dày hơn, cậu ta thấy ngày càng nhiều người tập hợp thành bức tường hung hăng nhảy lên đánh chém, đồng tử trong mắt lập tức giãn to ra.

Cậu nhanh chóng quay người lại bỏ chạy, một tay kéo Lý Thiệu Minh đang ngồi im lặng dưỡng thần dậy, thi triển thân pháp di chuyển tức thời nhưng lại đâm phải một tên võ sĩ cao to.

Có quá nhiều người, cậu không thể sử dụng di chuyển tức thời, lúc dẫn theo Lý Thiệu Minh tháo chạy tốc độ quá nhanh nên một cú đâm này khiến cậu ta hoa mắt chóng mặt.

“Ha ha ha, Lý Thiệu Minh, mày chết chắc rồi! Còn không mau quỳ xuống đầu hàng để chúng tao xem bộ dạng nhục nhã của mày?”, hôm nay Hàn Bân cực kỳ vui vẻ.

Hắn căm ghét Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh càng thê thảm hắn càng vui sướng. Hắn hận không thể khiến Lý Thiệu Minh chết, trông thấy đồng bọn của Lý Thiệu Minh dần dần suy yếu, sắp ngã gục dưới đao chém của đám đàn em Quỷ Đói, hắn không nhịn được điên cuồng rú lên.

Thấy Lý Thiệu Minh thật sự sắp bị giết chết, Thanh Phong cười một cách quái dị, còn Lãnh Thi vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.

Quỷ Đói đứng thẳng người, trên mặt là nụ cười xem thường.

“Muốn Lý Thiệu Minh tôi quỳ xuống cầu xin sao?”, Lý Thiệu Minh đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị.

“Mày không cầu xin!?”, biểu cảm trên mặt Hàn Bân trở nên dữ tợn.

“Không”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.

Khi đám võ sĩ xung quanh Lý Thiệu Minh dùng đao kiếm hung hãn đâm chém về phía anh và Chu Bảo Bảo, hai người ắt sẽ phải bỏ mạng dưới đao kiếm của bọn chúng.

Đột nhiên, toàn thân anh bạo phát chân khí cuồn cuộn, hai tay gạt ra, một lớp chân khí bảo vệ màu đen lập tức xuất hiện bên ngoài anh và Chu Bảo Bảo, che chở kín mít hai người ở bên trong.

Ngay lúc này, Lý Thiệu Minh bắt lấy cánh tay của Chu Bảo Bảo, dưới chân hơi dùng lực, chân khí bảo vệ bên ngoài lập tức chặn lại tất cả đao kiếm của đám võ sĩ, hai người nhanh chóng bay tới chỗ Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh.

“Thần Cấp cấp cao, chân khí bảo vệ. Tên Lý Thiệu Minh này là cao thủ Thần Cấp cấp cao ư?”

Lúc Lý Thiệu Minh cứu được Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh, rồi bay về phía Quỷ Đói, Quỷ Đói và Thanh Phong đứng trước cổng biệt thự không khỏi hít sâu một hơi.

Tên Lý Thiệu Minh này là ai vậy mà có thể thi triển chân khí bảo vệ!?

“Không thể nào, không thể nào! Cao thủ Thần Cấp cấp cao hiếm có khó tìm, hắn chắc chắn không thể là cao thủ Thần Cấp cấp cao!”, sắc mặt Hàn Bân trở nên tái nhợt, nhìn Lý Thiệu Minh đang bay tới bọn họ mà thét chói tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.