“Đại ca, anh cần phải suy nghĩ lại. Phủ Đầu Bang tuy không có cao thủ, nhưng bang họ đông người. Thành phố Minh Chu lại là địa bàn của Phủ Đầu Bang, trong bang có tới ba trăm nghìn người. Nếu chúng ta vì tên nhãi này mà đắc tội với Phủ Đầu Bang thì e rằng sẽ bị liên lụy, không có cách nào rời khỏi thành phố Minh Chu được”, Cuồng Phong châm một điếu thuốc lá, nhìn đám đàn em của Phủ Đầu Bang đông nghịt trước mặt mà da đầu tê dại.
Võ sĩ sợ đám đông, nhất là e sợ loại đám đông phối hợp ăn ý như Phủ Đầu Bang. Lần này bọn họ từ ngàn dặm phương Bắc xa xôi tới đây là muốn mời cậu chủ họ Chu kia làm thành viên thứ năm trong đội.
Nhưng cậu chủ họ Chu lại gây họa khiến mấy nghìn tên trong Phủ Đầu Bang tới bao vây bọn họ. Cuồng Phong cũng muốn giúp cậu chủ họ Chu, nhưng hắn sợ mấy người bọn họ chẳng những không cứu được cậu chủ họ Chu, mà cả đội còn có khả năng bị diệt ở cái thành phố Minh Chu này.
“Báo cảnh sát đi?”, Heo Rừng bất chợt nảy sinh ý nghĩ, lấy điện thoại di động từ trong người ra.
Anh ta mới lấy ra nhìn tín hiệu trên điện thoại, lập tức trợn tròn mắt. Phần lớn người trong giang hồ làm việc rất gọn gàng, ít khi để lại cho người ta một con đường thoát, trước khi đối phó với cậu chủ họ Chu, Phủ Đầu Bang đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chẳng những làm cho con phố lớn Lan Quế Phường này trở nên trống không, mà còn làm nhiễu sóng điện thoại ở con phố này, khiến người khác không thể báo cảnh sát đến quấy rầy bọn họ được.
Đối mặt với một Phủ Đầu Bang am hiểu nhất việc ứng phó với cao thủ Thần Cấp, Lý Thiệu Minh cũng thấy hơi đau đầu.
“Anh, cậu chủ họ Chu này vô cùng ngang ngược, vừa rồi biết anh là ai mà còn kiêu ngạo với anh, hay là chúng ta cứ mặc kệ cậu ta, để cậu ta tự sinh tự diệt đi. Dù sao nhà họ Chu của cậu ta cũng có tiền, Phủ Đầu Bang này sẽ không thật sự động đến cậu chủ họ Chu đâu, hôm nay chỉ cho cậu chủ họ Chu một bài học thôi, ngày mai bố mẹ của cậu ta sẽ dùng tiền đến chuộc”, Triệu Thế Hy nói.
“Má…, mày lại dám đánh tao à?”
Bên này, cậu chủ họ Chu đã bị Phủ Đầu Bang dùng xích sắt trói chặt lại, cậu năm của Phủ Đầu Bang bước xuống từ trong một chiếc xe sang trọng, đi đến bên cạnh cậu chủ họ Chu và xoa bên mặt hôm qua bị cậu chủ họ Chu đánh tụ máu, một bàn tay khác đấm thẳng lên mặt cậu chủ họ Chu đang bị trói.
Sau đó, thấy cậu chủ họ Chu chưa đủ đau đớn, hắn hung hăng đá một cước lên xích sắt đang trói trên người cậu chủ họ Chu.
“Thằng chó, hôm qua là ngày đính hôn của tao, tao đang sốt ruột lái xe, lúc đi qua sông Hoàng Phổ, chỉ nhìn mày có một cái mà mày lại lớn tiếng mắng tao, còn nhảy từ trong xe ra đánh tao. Cũng bởi vì cái thằng bụi đời nhà mày làm chậm trễ tiệc đính hôn với bốn gia tộc lớn. Mày nhìn bộ dạng tao đi, trong vòng một tháng không thể nào chụp ảnh cưới được, hôm nay nếu tao không chặt một ngón tay của mày thì mày lại tưởng mày là đại ca của cái thành phố Minh Chu này rồi!”
“Ông bốn, mang búa ra đây!”, cậu năm vừa chỉ mặt cậu chủ họ Chu mắng, vừa quay người nhìn sang một thanh niên gầy nhom đòi búa.
“Thứ rác rưởi, tao đánh mày thì sao? Ai bảo hôm qua mày lái xe lấn đường, hại tao giật mình? Loại người như mày nên đánh, tao còn đang hối hận vì hôm qua đánh mày quá nhẹ đây. Vương Tiểu Ngũ, có giỏi thì hôm nay làm thịt tao đi, nếu mày mà không làm thịt được tao thì ngày mai tao sẽ đánh chết cả nhà mày!”, cậu chủ họ Chu dù bị trói cũng không vừa, vẻ mặt hung ác nhìn cậu năm.
“Ôi trời, còn muốn giết cả nhà tao cơ à? Mày xem cái loại bụi đời như mày sống có khác gì một con rùa đen không. Bây giờ tao sẽ chặt một ngón tay của mày, để xem mày làm sao mà giết được cả nhà tao?”, cậu năm tức đến bật cười, lúc này đã nhận lấy cây búa từ tay tên đàn em.
Hắn lập tức ra lệnh cho bọn đàn em kéo tay của cậu chủ họ Chu ra, đè chặt cả bàn tay của cậu chủ họ Chu trên mặt đất, chỉ chìa ra một ngón út.
“Cậu năm, mặc dù cái tên Chu Bảo Bảo này đáng hận, phá hỏng tiệc đính hôn hôm qua của anh, nhưng tiền tài quyền thế của nhà họ Chu kinh người, là người giàu có trong giới võ lâm, một trong bốn gia tộc lớn, nhà họ Chu không có cao thủ nhưng có thể dùng tiền để thuê được tất cả các cao thủ trong thiên hạ làm việc cho họ, vả lại Phủ Đầu Bang của chúng ta có đôi lúc gặp vấn đề về kinh tế cũng phải vay tiền bọn họ để quay vòng. Nếu hôm nay anh đánh Chu Bảo Bảo tàn phế thì sau này quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Chu sẽ căng thẳng đấy”, thanh niên gầy nhom ngẫm nghĩ rồi đi đến bên cạnh cậu năm, nói với hắn bằng giọng bình tĩnh.
“Rác rưởi, chơi tao đi, giết tao đi!”, cậu chủ họ Chu lại hùng hổ hét to với cậu năm.
“Má…, nếu không phải vì mày có tiền thì mày đã bị giết không dưới trăm lần rồi, tất cả mọi người đều là nể mặt bố mẹ mày, mày còn không biết điều à”, thấy cậu chủ họ Chu kêu gào với mình, lửa giận trong mắt cậu năm lại dâng lên lần nữa: “Ông bốn, không cần để ý, hôm nay tao phải chặt một ngón tay của nó, xảy ra chuyện gì cứ để tao chịu trách nhiệm hoàn toàn”.
“Hơn hai mươi anh em trong Phủ Đầu Bang của chúng ta bị thằng bụi đời này đánh thương một nửa, hôm nay tao nhất định sẽ trút cơn giận này cho các anh em!”
Cậu năm nói xong, ngay lập tức vung cây búa lên, hướng thẳng xuống ngón tay của cậu chủ họ Chu.
“A!”, cậu chủ họ Chu thấy lưỡi búa sắp chém vào ngón tay của mình thì hét thảm một tiếng.
“Đại ca, cái cậu năm này chặt thật kìa!”, sắc mặt Cuồng Phong lập tức thay đổi, hối hận vì không tranh thủ thời gian cứu cậu chủ họ Chu”.
“Mặc dù tính tình của cậu chủ họ Chu rất tệ, nhưng được gương mặt trắng nõn đẹp trai. Nếu như ngón tay bị cậu năm đập nát thì cũng không ảnh hưởng đến võ công của cậu ta, chỉ ảnh hưởng đến thẩm mỹ”.
“Cậu ta còn rất trẻ, bị cậu năm chặt mất một ngón thì cũng hơi đáng tiếc”.
“Hay là chúng ta nhanh đến cứu cậu ta đi, đưa đến bệnh viện nối tay chắc vẫn kịp”, Lôi Tiểu Minh cũng hơi nhíu mày.
Nhưng khi cậu chủ họ Chu mở mắt ra thì thấy ngón tay mình vẫn còn, trên ngón tay cũng không có vết máu bị chặt. Cậu năm chỉ cố ý hù dọa cậu ta thôi, cậu năm này cũng là cao thủ Tông Sư cấp cao. Lúc hắn chuẩn bị bổ búa về phía ngón tay cậu chủ họ Chu, trông có vẻ là chặt vào ngón tay nhưng thật ra lúc búa rơi xuống chỉ cắm vào vị trí bên cạnh ngón tay, lưỡi búa cũng không làm ngón tay cậu chủ họ Chu bị thương.
“Mẹ nó, tao hù chết mày”, bốp một tiếng, cậu năm lại tát cho cậu chủ họ Chu một bạt tai.
“Nhưng lần này tao sẽ chặt thật!”, cậu năm lập tức rút búa lên, lại hung hăng quật xuống ngón tay của cậu chủ họ Chu lần nữa.
Cậu chủ họ Chu hoảng hốt nhìn lưỡi búa trong tay rơi xuống lần nữa.
Lúc lưỡi búa phang xuống, cả người cậu ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, vẫn giống như vừa rồi, cậu năm vẫn chỉ hù dọa cậu ta.
“Thứ hèn nhát”, mặc dù trong lòng cậu chủ họ Chu cực kỳ hoảng sợ, nhưng ngoài miệng chưa chịu nhận thua.
“Được lắm, mày nói tao hèn nhát chứ gì, lần này tao sẽ bịt mắt rồi chém”, cậu năm có vẻ rất thích thú khi hù dọa cậu chủ họ Chu, nên gọi đàn em lấy vải đen tới bịt mắt lại.
Lần này, cậu năm không nói giỡn với cậu chủ họ Chu nữa, vì hắn dùng vải đen che mắt nên sẽ không nhìn thấy gì nữa, lưỡi búa rơi xuống, thì ít nhất năm mươi phần trăm sẽ chặt vào ngón tay của cậu ta.
Cậu chủ họ Chu rất trân quý ngón tay của mình. Cậu ta biết mất một ngón tay sẽ ảnh hưởng tới vẻ đẹp, thậm chí sau này sẽ rất bất tiện.
Cậu ta toát mồ hôi lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua.
“Tao muốn chém mày”, cậu năm cười xấu xa, bịt mắt bằng vải đen rồi khua chiếc búa trong tay.
“Mẹ…”, cậu chủ họ Chu trông thấy lưỡi búa vừa hay nhắm ngay vào ngón tay thì sắc mặt chợt trắng bệch.
“Đủ rồi”, Lý Thiệu Minh đột nhiên ngăn lại.
“Hả?”, mấy nghìn con mắt lập tức nhìn về phía Lý Thiệu Minh, biến anh trở thành tiêu điểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]