Chương trước
Chương sau
Địa vị của nhà họ Hồng tỉnh Đông Sơn trong giới võ lâm ở Hoa Hạ không tệ, chú ba nhà họ Hồng cũng là một cao thủ uy danh lừng lẫy. Năm nay ông ta mới bốn mươi ba tuổi nhưng đã là một cao thủ Thần Cấp, thực lực còn cao hơn so với La Vĩnh Liệt, Tiểu Hổ và Chim Ưng trước đây. Nhà họ Hồng có tư cách để trở thành viện trợ bên ngoài cho quân khu phương Bắc, cũng được coi là sáu mươi tư cao thủ mạnh hàng đầu trong số các thế lực chính ở Hoa Hạ.

Nếu như Ưng Trảo Môn vẫn còn thì chắc chắn bọn họ không có tư cách thay thế cục quân sự phương Bắc.

Hồng Kim Cương tự tin có thể đánh bại Lý Thiệu Minh, nhìn thấy Lý Thiệu Minh làm tổng sĩ quan huấn luyện doanh trại Thiên Lang, ông ta vẫn luôn không phục, giờ thấy vậy càng không thoải mái, do đó mới muốn thách đấu với Lý Thiệu Minh, cùng với Lý Thiệu Minh đánh cược, bảo Lý Thiệu Minh nếu thua phải học tiếng chó sủa.

Nhưng thấy Lý Thiệu Minh lại muốn cược với ông ta toàn bộ tài sản của nhà họ Hồng, trong lòng ông ta lập tức do dự, ông ta không phải gia chủ của nhà họ Hồng, không có tư cách lấy toàn bộ tài sản của gia chủ ra để đấu võ, cho dù ông ta có là gia chủ của nhà họ Hồng thì cũng không nỡ làm như thế. Chuyện gì thế này chứ, tên Lý Thiệu Minh này dường như rất tự tin.

Chắc không phải cậu ta có con át chủ bài nào đó có thể tập kích bất ngờ cao thủ Thần Cấp như ông ta đấy chứ?

Ông cụ Hàn tán thưởng Lý Thiệu Minh như vậy, để Lý Thiệu Minh làm tổng sĩ quan huấn luyện Thiên Lang, lẽ nào Lý Thiệu Minh thật sự có bản lĩnh gì đó.

Hồng Kim Cương nhíu mày, không khỏi suy nghĩ cẩn thận.

“Ông bạn này, trước đó không phải rất muốn đấu võ với tôi hay sao? Sao nào, không dám nữa à?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.

“Cậu để tôi suy nghĩ một lát”, Hồng Kim Cương tiếp tục suy nghĩ.

Trí nhớ của Lý Thiệu Minh khá tốt, anh nhớ trước kia anh đi Giang Liên tìm Lôi Tiểu Minh giúp đỡ, tên Hồng Kim Cương này còn kiêu ngạo gào lên muốn đấu võ phân cao thấp với anh. Bởi vì khi đó anh không có lợi ích gì, cũng không thể lúc nào cũng đi làm mất mặt từng kẻ ngốc, như vậy rất mệt vì thế anh đã nhận thua.

Bây giờ vừa nghĩ tới việc đánh thắng Hồng Kim Cương là có tiền cầm về, trong lòng anh lập tức vui mừng.

Hoa Hạ giàu có, có rất nhiều người trong các ngành nghề đặc biệt có không ít của cải, ví dụ như minh tinh, người nổi tiếng trên mạng, đặc biệt là võ sĩ, người không hiểu sẽ không biết bọn họ có bao nhiêu tài sản, một khi đi vào vòng tròn của bọn họ mới biết hóa ra bọn họ mới là những nhà giàu có tiền nhất Hoa Hạ.

Lý Thiệu Minh phát hiện, khi anh đấu võ với từng đối thủ đều có thể kiếm tiền, đó đã có thể trở thành con đường kiếm tiền chủ yếu của anh. Trước kia anh đánh bại Ưng Trảo Môn, đã vơ vét được không ít của cải từ chỗ của Tôn Thiếu Kiệt, lại đánh bại bốn cao thủ kiếm thêm hơn mười tỷ, liền trở thành tỷ phú. Mặc dù nhà họ Hồng chỉ có hơn hai tỷ, không thể giàu hơn mười hai thần chủ Hoàng Kim nhưng con muỗi dù nhỏ đến đâu cũng có miếng thịt, hơn hai tỷ này anh có thể dùng để kinh doanh nhỏ.

“Ông Hồng, không phải ông sợ thua tôi sẽ mất tiền chứ? Ông yên tâm, nếu như tôi thua, gia sản của nhà họ Hồng có bao nhiêu tôi đưa cho ông bấy nhiêu. Ông không đấu võ với tôi lẽ nào là sợ tôi sao? Vừa nãy là ông làm loạn lên muốn đấu võ, bây giờ vừa nhắc đến tiền liền không đấu với tôi nữa, cẩn thận bị người ta cười nhạo đấy”, Lý Thiệu Minh muốn kiếm tiền nên bắt đầu dùng lời nói để dụ dỗ Hồng Kim Cương.

Hồng Kim Cương là một tên ngốc nhưng vẫn còn có chút IQ.

Thấy Lý Thiệu Minh vội vàng muốn đấu võ cùng mình như thế, trong lòng ông ta càng cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc, sao có thể dễ dàng chào đón kẻ địch như vậy?

Nếu như đấu võ với Lý Thiệu Minh, thua rồi gọi cậu ta một tiếng ông nội cũng không sao cả, nhưng liên quan đến tiền, đến lợi ích của toàn bộ nhà họ Hồng nên ông ta rất xót tiền của nhà họ Hồng.

“Thật nực cười, đường đường là nhà họ Hồng ở tỉnh Đông Sơn, thế lực số một ở Đông Sơn lại không dám đấu võ với một người trẻ hai mươi lăm tuổi như tôi!”, Lý Thiệu Minh hung hăng cười lớn lên.

“Thằng ranh này thật kiêu ngạo!”, Hồ Tiểu Đao tức giận nói.

Hắn vẫn luôn thấy khó chịu khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh, trưởng lão nhà họ Hồ của bọn họ làm phó sĩ quan huấn luyện ở đây cũng bực bội. Khi Hồng Dũng nhìn thấy Lý Thiệu Minh ngang ngược như vậy, lại dám coi thường chú ba của mình liền nghiến răng nghiến lợn, Hồ Tiểu Đao lập tức hét lớn: “Ông Hồng, tên Lý Thiệu Minh này muốn đấu võ với ông, ông còn không cho anh ta cơ hội sao? Ông là cao thủ nổi tiếng trong võ lâm Hoa Hạ, ở tỉnh Đông Sơn này hai nắm đấm sắt của ông cho dù có nửa tỉnh đối đầu cũng không hề hấn gì, sao ông phải sợ anh ta?”

“Ông Hồng, tên Lý Thiệu Minh này rất giàu, anh ta là hội trưởng hiệp hội công thương của tỉnh chúng tôi, nhà anh ta có mười tám tỷ. Nếu như ông thắng rồi, bọn tôi có nhiều con mắt đang nhìn theo anh ta, anh ta tuyệt đối không dám nuốt lời. Chơi với anh ta một lúc thì đã sao, nếu thắng thì ông lại có thêm một nhà họ Hồng nữa”, Hàn Bân hào hứng đứng bên hóng hớt, lạnh lùng thêm dầu vào lửa.

“Ông Hồng, đánh tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này đi, đánh cho anh ta bị thương một trận và làm tổn hại tiền của anh ta. Đừng sợ, chúng tôi nhiều người như vậy cổ vũ ông. Đội Kim Đao chúng tôi ủng hộ ông, tôi cược một trăm triệu cho việc ông đánh thắng Lý Thiệu Minh!”, Đức Cách nói.

“Tôi cũng bỏ ra một trăm triệu ủng hộ ông đánh bại Lý Thiệu Minh”, Hồ Tiểu Đao gia chủ trẻ tuổi của phái Tuyết Sơn nói.

“Tôi cũng ra một trăm triệu”, đội trưởng Thanh Phong hờ hững nói.

“Các người đều cược Hồng Kim Cương thắng sao?”, ánh mắt của Lý Thiệu Minh sáng lên.

“Đúng thế!”, tất cả mọi người đồng thanh nói.

Trước kia bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe nhắc tới cái tên Lý Thiệu Minh, trong lòng thầm nghĩ Lý Thiệu Minh này là ai mà lại có thể làm tổng sĩ quan huấn luyện Thiên Lang, mọi người đã không phục anh từ lâu, bây giờ thấy Hồng Kim Cương muốn đấu võ với anh nên họ nhân cơ hội này chèn ép Lý Thiệu Minh, lần lượt đứng về cùng phía với nhà họ Hồng.

Lý Thiệu Minh thấy mọi người liên hợp lại trấn áp mình cũng không tức giận, anh cười nói: “Nếu mọi người bằng lòng cược tiền với tôi, vậy thì các người và nhà họ Hồng như nhau, cược bao nhiêu tôi đền bấy nhiêu”.

“Lý Thiệu Minh, cậu khoác quá rồi đấy. Là ông cụ Hàn tán thưởng cậu để cậu làm tổng sĩ quan huấn luyện của chúng tôi, cậu thật sự cho rằng mình là thiên hạ vô địch hay sao?”, Trần Uy lập tức lớn tiếng nói, hắn là đệ tử của bang Thiết Chưởng, không có tiền, lần đấu võ này cũng không cược tiền nhưng miệng vẫn không phục: “Trần Uy tôi trước giờ nói chuyện luôn thẳng thắn, hôm nay có nhiều người không phục anh nên tôi cũng nói thẳng, Trần Uy tôi cũng không phục. Lần đấu võ này tôi ủng họ nhà họ Hồng, nếu như anh có thể đánh thắng nhà họ Hồng thì tháng này mỗi ngày tôi sẽ trồng cây chuối để luyện tập!”

“Trần Uy, đừng nói như vậy!”, vẻ mặt Liễu Bân khẽ biến sắc.

“Nói vậy thì sao? Trần Uy tôi nói được làm được, nếu Lý Thiệu Minh thắng thì tháng này mỗi ngày tôi sẽ trồng cây chuối để luyện võ!”, Trần Uy lớn tiếng nói.

“Nghe thấy chưa? Ông Hồng? Trần Uy đã cổ vũ ông như vậy rồi, ông còn không đồng ý đấu võ với Lý Thiệu Minh sao?”, Hàn Bân nhân cơ hội xúi giục Hồng Kim Cương.

“Cái này…”, Hồng Kim Cương căng thẳng nhíu mày.

“Mỗi người các người cược một trăm triệu quá ít, hay là mỗi người một tỷ đi!”, Lý Thiệu Minh cảm thấy cơ hội kiếm tiền đến rồi, anh vội lừa mọi người cá cược.

“Ha ha ha, một tỷ, anh nghĩ bọn tôi không có sao? Lần đấu võ này anh thua chắc rồi, một tỷ thì một tỷ, tôi đồng ý”, Hồ Tiểu Đao lập tức đồng ý.

Nhà họ Hồng ở tỉnh Đông Sơn là gia tộc võ lâm nổi tiếng trong giới võ lâm ở Hoa Hạ, Hồ Tiểu Đao đã nghe danh của Hồng Kim Cương từ lâu, nhưng trước nay chưa từng nghe nhắc tới Lý Thiệu Minh.

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một dự cảm, lần đấu võ này Hồng Kim Cương chắc chắn thắng. Trước giờ dự cảm trong lòng hắn vẫn luôn rất chuẩn, hắn tin vào dự cảm của mình.

Thanh Phong cũng biết thực lực của Hồng Kim Cương.

Ông ta biết Lý Thiệu Minh là kẻ ngốc nhiều tiền, trong vòng hơn hai tháng đã nhanh chóng nổi lên ở thành phố cảng biển. Trước kia bỏ ra hơn ba tỷ mua một thanh sắt gỉ, mà bây giờ đã có tài sản mười tám tỷ.

Ông ta vuốt chiếc cằm nhẵn nhụi cười: “Trò chơi của người trẻ tuổi, tôi đây cũng muốn chơi một chút”.

Đây là một cơ hội tốt để kiếm tiền, vì để chứng minh tài chính vượt trội của mình, ông ta khẽ cười nói: “Tôi cược hai tỷ”.

Trong lòng ông ta nghĩ trận đấu võ này Lý Thiệu Minh nhất định sẽ thua, Lý Thiệu Minh thua chắc chắn có thể đền được tiền cho bọn họ, ông ta nghĩ rằng bỏ hai tỷ này ra ông ta có thể thu về hai tỷ nữa.

“Sao mọi người có thể chơi ăn tiền với Lý Thiệu Minh chứ?”, Liễu Bân thấy mọi người điên cuồng cá cược, sắc mặt của anh ta dần trở nên trắng bệch.

Lúc đầu anh ta coi thường thực lực của Lý Thiệu Minh, kết quả bị Lý Thiệu Minh đánh bại, mất hết khoản tiền tiết kiệm mười năm, mấy ngày sau đó vẫn còn tức giận.

Có vẻ như bây giờ anh ta lại thấy cốt truyện lúc đầu lại lặp lại một lần nữa.

“Được, chúng tôi cược một tỷ, ủng hộ ông Hồng thắng!”, gia cảnh của Lãnh Thi, Đức Cách không tệ, lần lượt đồng ý đặt cược Hồng Kim Cương.

“Lý Thiệu Minh, tôi phát hiện hôm nay doanh trại huấn luyện Thiên Lang này đều ủng hộ ông Hồng, có tiền thì lấy tiền ủng hộ, không có tiền thì ủng hộ bằng tinh thần, còn anh hình như không có ai ủng hộ, nhân duyên của anh có hơi tệ nhỉ?”, Hàn Bân chế giễu Lý Thiệu Minh.

“Tôi đúng là không có ai ủng hộ, khá đáng thương”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.

Trong lòng anh nghĩ tôi cần các người ủng hộ sao? Tôi có thể cầm được tiền mới là sự thật, chỉ cần Hồng Kim Cương đồng ý đấu võ, tôi sẽ cướp sạch hết các của cải của các người, để tôi xem các người còn cười tôi đến khi nào.

“Ôi, thật đáng thương”, Hàn Bân từ sớm đã không ưa Lý Thiệu Minh, hôm nay cuối cùng cũng đã tìm được cơ hội chèn ép Lý Thiệu Minh, hắn nhân cơ hội này điên cuồng chèn ép anh.

Lần này Lý Thiệu Minh và Hồng Kim Cương đấu võ, Hàn Bân không cược tiền, tiền trong nhà của hắn là tiền của chú ba Hàn Phúc Giả, còn nhà của hắn không có tiền.

“Ừ, ông Hồng, chúng ta có thể đấu võ rồi chứ?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười nhìn Hồng Kim Cương.

“Tôi…”, Hồng Kim Cương vẫn do dự.

“Đàn ông lời nói như ngọc, một lời nói ra như bát nước đổ đi, ông đấu thì đấu không đấu thì không đấu, dài dòng cái gì chứ?”, Lý Thiệu Minh hơi mất kiên nhẫn.

“Cậu đừng vội, để tôi suy nghĩ đã”, Hồng Kim Cương không nỡ cược hơn hai tỷ của nhà họ Hồng, đây là toàn bộ tài sản nhà của ông ta, nếu như ông ta thua thì phải làm sao?”

“Tôi cược mười tỷ, cược cháu trai nhà họ Lục – Lý Thiệu Minh thắng”, đột nhiên một giọng nói lớn vang lên từ phía sau Lý Thiệu Minh.

Giọng nói này rất quen tai.

Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt của Lý Thiệu Minh thay đổi, trong lòng lập tức kinh ngạc.

Anh không nhịn được quay người lại, nhìn thấy Hàn Uy Phong đang đi bên cạnh một ông lão cao lớn bước vào trong doanh trại, ông lão này bước đi nhanh nhẹn, bên cạnh còn có một nhóm các cao thủ trẻ tuổi, trong số đó có một cô gái.

Cô gái kia đang nhìn anh với đôi mắt to đầy hung hăng.

“Là ông ngoại?”, nhìn thấy ông lão kia, hai mắt Lý Thiệu Minh nhanh chóng ửng đỏ.

Anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng ông ngoại đã biết tin anh quay về Hoa Hạ, dẫn đầu một đội cao thủ trẻ tuổi đích thân đến tìm anh.

Lục Kim Đan là gia chủ của nhà họ Lục ở Giang Nam, một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm, là người đối xử với anh tốt nhất trên thế giới này…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.