Nụ cười của Lý Thiệu Minh đầy ý mỉa mai, anh nhìn Đường Tuyết Kỳ với ánh mắt đồng cảm, đồng cảm với sự ngu dốt của cô ta. Có nhiều lúc anh cảm thấy bản thân và Lý Phong là cùng một người. Lý Phong là tên vô dụng nhu nhược, hình tượng này đã hằn sâu vào trong mắt của tất cả mọi người từ nhỏ đến lớn. Thực ra anh cũng giống Lý Phong, anh cũng là đồ vô dụng trong gia tộc, anh đã không liên hệ với người trong nhà bảy tám năm, người trong gia tộc cũng không biết được thực lực của anh như thế nào.
Nếu anh quay trở về gia tộc, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ cho rằng anh vẫn là một tên phế vật nhu nhược giống như ý nghĩ của Đường Tuyết Kỳ.
Con nhóc này vì để trở thành gia chủ của nhà họ Lục, mà không thèm coi người anh họ duy nhất này ra gì.
Trong mắt Đường Tuyết Kỳ không có tình thân.
Tôi sẽ dạy cho cô biết như thế nào là tôn trọng người thân của mình.
“Đường Tuyết Kỳ, cô ra tay đi”, Lý Thiệu Minh đưa tay phải ra phía sau, hai mắt bình tĩnh nhìn Đường Tuyết Kỳ.
“Được, là anh ép tôi!”, ánh mắt của Đường Tuyết Kỳ khẽ thay đổi, con rồng trắng to lớn gầm lên một tiếng, khi con rồng trắng đó lao về phía con rồng đen của Lý Thiệu Minh, chân phải của Đường Tuyết Kỳ đạp nhẹ xuống đất, lao về phía Lý Thiệu Minh với tốc độ nhanh nhất.
Lý Thiệu Minh bình tĩnh không hề nhúc nhích nhìn cô ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-canh-sat-cool-ngau-cua-toi/2730291/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.