Nụ cười của Lý Thiệu Minh đầy ý mỉa mai, anh nhìn Đường Tuyết Kỳ với ánh mắt đồng cảm, đồng cảm với sự ngu dốt của cô ta. Có nhiều lúc anh cảm thấy bản thân và Lý Phong là cùng một người. Lý Phong là tên vô dụng nhu nhược, hình tượng này đã hằn sâu vào trong mắt của tất cả mọi người từ nhỏ đến lớn. Thực ra anh cũng giống Lý Phong, anh cũng là đồ vô dụng trong gia tộc, anh đã không liên hệ với người trong nhà bảy tám năm, người trong gia tộc cũng không biết được thực lực của anh như thế nào.
Nếu anh quay trở về gia tộc, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ cho rằng anh vẫn là một tên phế vật nhu nhược giống như ý nghĩ của Đường Tuyết Kỳ.
Con nhóc này vì để trở thành gia chủ của nhà họ Lục, mà không thèm coi người anh họ duy nhất này ra gì.
Trong mắt Đường Tuyết Kỳ không có tình thân.
Tôi sẽ dạy cho cô biết như thế nào là tôn trọng người thân của mình.
“Đường Tuyết Kỳ, cô ra tay đi”, Lý Thiệu Minh đưa tay phải ra phía sau, hai mắt bình tĩnh nhìn Đường Tuyết Kỳ.
“Được, là anh ép tôi!”, ánh mắt của Đường Tuyết Kỳ khẽ thay đổi, con rồng trắng to lớn gầm lên một tiếng, khi con rồng trắng đó lao về phía con rồng đen của Lý Thiệu Minh, chân phải của Đường Tuyết Kỳ đạp nhẹ xuống đất, lao về phía Lý Thiệu Minh với tốc độ nhanh nhất.
Lý Thiệu Minh bình tĩnh không hề nhúc nhích nhìn cô ta.
Chỉ trong vòng một giây, Đường Tuyết Kỳ đã xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, cô ta cầm thanh kiếm ngắn trên tay lao tới muốn chém vào trước ngực anh.
Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng lùi lại một bước.
Thanh kiếm ngắn lập tức chém ngang trước ngực Lý Thiệu Minh.
Sau đó Đường Tuyết Kỳ lại quay người, lưỡi kiếm lại đâm về phía vai của Lý Thiệu Minh. Anh nghiêng vai qua, thanh kiếm của Đường Tuyết Kỳ lại sượt qua lần nữa.
Kiếm pháp của Đường Tuyết Kỳ được học bài bản từ nhỏ, bộ sách kiếm pháp này là kiếm pháp gia truyền của nhà họ Đường. Sau khi Lý Thiệu Minh lại tránh được thanh kiếm của cô ta một lần nữa, trong lòng Đường Tuyết Kỳ hơi ngạc nhiên, cô ta thầm nghĩ tên Lý Thiệu Minh này không phải là phế vật ư, sao lại có thể liên tiếp tránh được hai lưỡi kiếm của cô ta? Cô ta lập tức cầm lấy thanh kiếm đâm mạnh về phía vai của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh cười khẩy nhìn cô ta, rồi khép ngón trỏ trái và ngón giữa vào với nhau, kẹp lấy thanh kiếm đang hung hăng lao về phía mình.
Thanh kiếm ngắn trong tay của Đường Tuyết Kỳ lập tức dao động, cô ta chỉ cảm thấy bàn tay vô cùng tê buốt, thanh kiếm ngắn trong tay gần như không thể khống chế được sắp rơi xuống đất.
Cô ta không thể ngờ Lý Thiệu Minh từ nhỏ không biết võ công mà bây giờ lại có thể ngăn được ba đường kiếm của mình, người kiêu ngạo như cô ta lập tức nổi giận. Cô ta múa võ, nhẹ nhàng xoay eo, dùng đôi chân đạp mạnh về phía đầu của Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng cơ thể của Đường Tuyết Kỳ mảnh mai động tác nhẹ nhàng linh hoạt, khi anh lùi về sau vẫn chậm hơn cô ta, chân phải của Đường Tuyết Kỳ đá vào phía trước mặt bộ đồ vest anh đang mặc khiến cho bộ đồ của anh bị dính ít bụi.
Nhìn thấy bụi bẩn trên bộ đồ, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày, hai mắt anh dần dần tỏa ra tia sáng đen nhàn nhạt.
Đường Tuyết Kỳ nhìn thấy Lý Thiệu Minh lại tránh được đòn đánh của mình, còn cô ta chỉ miễn cưỡng chạm vào vạt áo của anh, trong lòng cô ta càng thêm tức giận. Cô ta nhanh chóng móc lưỡi kiếm xuống phía dưới, đồng thời xoay phần eo, làm động tác móc, đâm mạnh thanh kiếm về phía Lý Thiệu Minh.
“Đồ hèn nhát, nhìn kiếm đây!”
“Đường Tuyết Kỳ, mặc dù từ nhỏ tôi và cô đã không hợp bởi vì mẹ của tôi không dạy tôi võ công, khi tôi và các cô tranh đấu đã phải chịu không ít thiệt thòi nhưng suy cho cùng cô cũng là người thân của tôi, cô là con gái, tôi nên nhường nhịn cô, không nên thù hằn cô. Cô là em gái họ của tôi, bây giờ tôi nhường cô ba chiêu, cũng coi như việc mà người bề trên nên làm”, chân của Lý Thiệu Minh di chuyển, cơ thể không ngừng lùi về sau, tránh được thanh kiếm của Đường Tuyết Kỳ đang đuổi đến.
“Trong lòng cô, tôi chỉ là một người bình thường, nếu cô đã nhận định tôi là người bình thường, còn liên tiếp dùng ba đường kiếm muốn làm tôi bị thương, là một người bề trên, tôi phải dạy dỗ cô”.
Khi Lý Thiệu Minh không ngừng lùi về sau, anh nhìn thấy mấy người Vương Hổ và Hàn Bân đang yên lặng nhìn anh, Lữ đoàn Đặc công ở xung quanh cho rằng thực lực của anh không cao nên không giành đủ không gian cho anh đấu võ, anh không nhịn được mà thầm cười khinh bỉ.
“Tôi sẽ để cô thấy thực lực của tôi”.
“Cao thủ cấp Tông Sư có thể mở võ quán nhận đồ đệ, trấn thủ một thành phố. Cao thủ Thần Cấp có thể lập ra tông phái, trấn thủ một phương. Cao thủ Thần Cấp cấp cao tự sáng tạo ra võ công. Năm ngoái tôi đã tự sáng tạo ra chiêu thức ngón tay và đặt tên là Ngón tay Thiệu Minh. Ngón tay Thiệu Minh này có tổng cộng ba chiêu võ, chiêu đầu tiên là một ngón tay xuyên thủng trời đất”.
Lý Thiệu Minh đột nhiên dừng bước, dùng ngón tay trỏ bên trái chỉ vào Đường Tuyết Kỳ.
“Thần Cấp cấp cao? Tự sáng tạo võ công? Ngón tay Thiệu Minh? Một ngón tay xuyên thủng trời đất?”, Hàn Bân cười phá lên.
Hàn Bân vẫn luôn không phục vì Lý Thiệu Minh có thể cưới Hiên Tịnh Vũ làm vợ, lại nhìn thấy Lý Thiệu Minh có hai cô em gái họ xinh đẹp nên vô cùng đố kị với anh.
Nghe thấy Lý Thiệu Minh nói chuyện với Đường Tuyết Kỳ, lúc này cuối cùng Hàn Bân cũng đã tìm được cơ hội để cười chế giễu anh.
Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ? Lại còn dám tự xưng là võ học.
Trong mắt của Hàn Bân chỉ có sư phụ Thanh Phong của hắn mới có tư cách tự xưng võ học, ngay cả Quỷ Đói – một trong số sáu ác ma của võ lâm Hắc Ám cũng không có tư cách đó.
Năm nay Thanh Phong đã tạo ra một bộ thủ pháp, tự đặt tên là Thanh Phong Chưởng .
Lý Thiệu Minh này mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp lại dám học theo sư phụ của hắn, tự tạo một bộ thủ pháp đặt tên là Ngón tay Thiệu Minh.
Ngón tay Thiệu Minh và Thanh Phong Chưởng đều là tên bọn họ tự đặt ra nhưng theo Hàn Bân, tên của Lý Thiệu Minh rất nực cười.
Nhìn thấy Hàn Bân bật cười, không ít lính đặc chủng cũng không nhịn được mà cười phá lên. Bọn họ là cao thủ cấp Tông Sư, luôn tự hào về năng lực của mình. Bọn họ không cảm thấy thủ pháp của Lý Thiệu Minh nực cười mà chỉ vì có quan hệ tốt với Hàn Bân nên giúp hắn cười mà thôi. Có một số lính đặc chủng từng nghe nói, Lý Thiệu Minh này còn là phó sĩ quan huấn luyện của mình. Tuổi tác của những lính đặc chủng ở đây lớn hơn so với Lý Thiệu Minh, thể chất cũng mạnh mẽ hơn anh. Trong lòng bọn họ nghĩ tuyệt đối không thể để Lý Thiệu Minh này trở thành phó sĩ quan huấn luyện của bọn họ. Chờ sau khi anh và cô gái nhỏ này đấu võ xong, nếu như Lý Thiệu Minh dám đến tỉnh thành huấn luyện bọn họ thì nhất định phải gây khó dễ với anh.
“Tên Lý Thiệu Minh này quả thật kiêu ngạo”, Vương Hổ không khỏi lắc đầu cười.
Tuy nhiên chưa đầy ba giây sau đám người Vương Hổ, Hàn Bân và các binh sĩ đã nhanh chóng ngậm miệng lại.
Bọn họ nhìn thấy rất rõ lưỡi kiếm trong tay Đường Tuyết Kỳ đã chém trúng ngón tay của Lý Thiệu Minh nhưng lại không hề thấy ngón tay chảy máu. Bọn họ đều thấy ngón tay của Lý Thiệu Minh giống như sắt thép, khi va chạm với lưỡi kiếm của Đường Tuyết Kỳ còn bắn ra tia lửa.
Cùng lúc này, một quả cầu khí đen dày đặc tụ ở đầu ngón tay của Lý Thiệu Minh, khi con rồng đen to lớn trong khí thế của Lý Thiệu Minh gầm lên với Đường Tuyết Kỳ, quả cầu chân khí ở ngón tay anh cũng càng lúc càng lớn, đột nhiên phát nổ bắn ra một tia sáng đen, đánh vào cơ thể Đường Tuyết Kỳ.
Chỉ nhìn thấy Đường Tuyết Kỳ phun ra máu, bị tia sáng đen đánh trúng liền bị hất tung ra ngoài.
Đường Tuyết Kỳ bị Lý Thiệu Minh đánh trúng. Khi Đường Tuyết Kỳ bị bay ra, một số lính đặc chủng không tránh kịp, lập tức bị Đường Tuyết Kỳ đụng vào và theo đó bay ra xa.
Đường Tuyết Kỳ và một số lính đặc chủng kia ngã cùng nhau, Đường Tuyết Kỳ lập tức phun ra một ngụm máu nữa, kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh và nhanh chóng ngã quỵ xuống đất.
Chiêu thức này của Lý Thiệu Minh đã khiến Đường Tuyết Kỳ bị thương không nhẹ, đánh cho cô ta từ cao thủ Thần Cấp xuống thành cao thủ Tông Sư cấp cao.
Không ngờ rằng Lý Thiệu Minh lại có thể dùng một ngón tay đánh bại Đường Tuyết Kỳ, khiến cô chủ nhà họ Đường tôn quý, một trong mười hai thần chủ Hoàng Kim bị trọng thương, sắc mặt của Hàn Bân và Vương Hổ cùng với tất cả đám lính đặc chủng lập tức vô cùng khó coi.
Sắc mặt của bốn sát thủ lớn nằm dưới đất bỗng tối sầm lại, bọn họ ngẩng đầu lên quan sát ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám người đang ngạc nhiên đó: “Đần độn, Lý Thiệu Minh của quân đoàn Thiên Chu là người mà các người có tư cách cười nhạo sao?”
Nghe bốn sát thủ nói vậy, vẻ mặt của Hàn Bân càng thêm khó coi liếc nhìn Lý Thiệu Minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]