Jack vội gọi xe cứu thương trong lòng lo lắng
" Thằng điên, cậu biết tôi mệt lắm khi trông chừng cậu không "
Kể từ khi Đoản Ân Nhi anh đã mắc bệnh trầm cảm, càng ngày càng ít tiếp xúc với người khác, khuôn mặt luôn luôn như tản băng, không có cô
cuộc đời buồn nhạt đến vậy sao, là anh đã để cô ra đi, là anh, anh quá ích kỉ...
Miên man trong phòng bệnh Lãnh thiên Khải chậm rãi mở mắt lên, hóa ra anh vẫn còn sống, nhìn hai người Ái Trân và Jack bước vào giọng anh âm trầm nhẹ nhàng nói
" Tại sao hai người lại cứu tôi làm gì, tôi muốn chết với Ân Nhi "
Đường Ái Trân bất mãn mà đi lại giọng nói đầy ủy khuất
" Chết, anh có biết tôi phải vất vả như nào không, cái tên đần này.. "
" Dù thế nào anh cũng phải sống thật tốt thì Ân Nhi mới được vui vẻ chứ "
Lãnh Thiên Khải trong lòng đau như cắt, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn..
" Tôi nhớ cô ấy "
Jack và Đường Ái Trân chỉ biết thở dài
Trò truyện một lúc jack và Ái Trân ra ngoài bàn một chút chuyện
" Này Jack tôi nên nói cho Ân Nhi biết điều này không, có lẽ tôi phải sang Pháp một chuyến "
Jack nhìn cô với vẻ mặt khả nghi giọng nói đầy giễu cợt
" Tôi nghĩ cô qua bên đó chỉ để chơi cùng tiểu Ái, tiểu Phong và Tiểu Minh thôi, đỡ phải ở đây chăm sóc cái tên đầm Lãnh Thiên Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam/2859821/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.