Đoản Ân Nhi dầm mưa tơi tả mệt mõi mà đi về nhà, mở cửa ra cô nhìn xung quanh không có ai ở nhà ngoài dì thẩm đang trong Thiên Ái và Tiểu Phong, cô bước vào phòng ngồi xuống hôn lến hai cái má hồng hào của chúng
" papa các con không cần mami nữa rồi" đôi mắt ngấn lệ của cô lúc này rơi xuống khi nghĩ lại cảnh tượng anh hất tay cô ra khi cô đỡ Tử Yên, anh cũng lúc lại yêu một người sâu đậm như vậy hạnh phúc mới bắt đầu tại sao lại đổ vỡ thêm một lần nữa, từ nhỏ cô đã không được sống tử tế khi còn ở nhà họ Đoản cô không được mọi người yêu quí, những thứ cô thích cũng không thể có được, từ nhỏ cô luôn là người phải chịu nhiều uất ức mọi thứ cứ thay nhau đổ lên đầu cô khiến cô phải gánh chịu, không được ăn mặc đẹp như Tử Kì không được tự do chạy nhảy vui đùa như bạn bè thay vào đó là những công việc nhà nặng nhọc. Kể từ khi mẹ cô qua đời từ năm cô 7 tuổi cô chẳng còn gì cả, cô nhủ lòng phải sống thật tốt phải cười thật nhiều thì mẹ trên thiên đường sẽ được vui được an tâm nhưng cô đã khóc vì anh quá nhiều lần nên bây giờ cô phải kiên cường mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được con cô...
____________________________
Từ trong phòng bệnh Lãnh Thiên Khải nắm tay Tử Yên ánh mắt ôn nhu anh nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh xao không kém phần xinh đẹp và thuân khiết của cô, Tử Yên mở mắt nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam/139086/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.